Chương 13: (Vô Đề)

Mấy chuyện kiếm fame hay gây ồn ào để moi tiền, Tô Vân xưa giờ chưa từng làm.

Tinh quái chờ một hồi, thấy cô im lặng mãi, bèn hơi thất vọng rồi nhỏ giọng hỏi:

"Vậy… Thịnh Dĩnh được không?"

"Ừ, cũng được.

"Được cô gật đầu đồng ý, Thịnh Dĩnh lập tức cong môi cười, nụ cười mềm mại kia khiến đám bạn vừa nãy còn sợ nó chết khiếp giờ đều mặt đỏ tía tai. Yêu quái này sinh ra đã biết cách dụ người, chỉ cần hơi liếc mắt, hơi mỉm cười là đủ khiến không khí rối loạn. Tô Vân thấy vậy càng bực, cầm Đạo Bút gõ nhẹ lên vai cậu ta, mặt lạnh nói:"Đứng cho đàng hoàng, ngồi cho ngay ngắn! Bớt bày trò đi!

"Trong đầu cô thì đang tính sẵn: Tên này đưa đi quân đội rèn giũa một phen, mai mốt cũng coi như có người hữu dụng bên cạnh. Điền Hiểu Kỳ lúc này mới lấm lét lại gần, lí nhí hỏi:"Vân Vân, rốt cuộc… cái này là cái gì vậy?"

Chuyện này vốn không có gì phải giấu, sau này bọn họ cũng phải quen dần, Tô Vân liền kể đơn giản hết từ đầu đến cuối cho nghe.

Nói xong, cả phòng karaoke lặng như tờ.

Mấy đứa bạn mặt đứa nào đứa nấy như bị sét đánh, thi đại học sắp tới nơi mà lại nghe vụ yêu quái, đạo thuật, ai mà nuốt trôi ngay được.

Tô Vân nghĩ nghĩ, thấy đúng là hơi quá sức tiếp nhận, bèn tiện tay phẩy nhẹ một cái, dán cho mỗi đứa một lá phù an thần.

Chuyện này chúng nó vẫn sẽ nhớ, nhưng mơ mơ hồ hồ như nằm mơ, không sợ quá cũng không nghĩ nhiều.

"Như thế này chắc cũng không ảnh hưởng thi cử đâu nhỉ…

"Cô lẩm bẩm tự nhủ, cũng không chắc lắm. … Về đến nhà, Tô Vân nhìn cái"đuôi nhỏ" lẽo đẽo theo sau, hơi đau đầu, đưa tay gõ gõ cằm:

"Biết nấu cơm không?"

Thịnh Dĩnh gật đầu rất nhanh: "Hẳn là biết. Nếu cô thích, tôi nấu cho cô ăn được không?

"Cậu ta nói xong còn làm bộ dáng vô cùng chân thành, ngón tay trắng nõn chạm nhẹ lên môi, mày khẽ nhướn, đôi mắt lại nhìn cô dịu dàng như nước xuân. Nhìn một con yêu quái mà cứ ra vẻ phong tình mê người, Tô Vân cảm thấy tay mình ngứa ngáy, Đạo Bút trong lòng bàn tay muốn nhảy ra"đập cho tươi mặt

". Nhận ra bầu không khí đang trở nên nguy hiểm, Thịnh Dĩnh lập tức thu hết mị ý, nghiêm chỉnh hỏi:"Nhưng mà trong nhà không có đồ ăn… hay là chúng ta đi mua luôn?"

Tô Vân gật đầu.

Giờ mà mua đồ rồi về tự nấu thì cũng hơi trễ, bụng cô đang réo inh ỏi rồi.

Hai người bàn nhau ra ngoài ăn cho nhanh, tiện đường ghé siêu thị mua ít đồ, mai còn có cái bỏ bụng.

Đêm khuya rồi, rau củ với thịt cá cũng chẳng còn mấy thứ tươi, thôi thì gom mấy món để sáng mai nấu cháo cũng được.

Rẽ qua con phố nhỏ, cào siêu thị gần nhà, một nam một nữ vừa đẹp vừa nổi bật, đi tới đâu cũng kéo theo một đám người quay đầu nhìn tới đó.

Thịnh Dĩnh thong thả đẩy xe, vừa tới quầy rau củ đã liếc sơ một vòng, cau mày hỏi nhỏ:

"Bình thường cô chỉ ăn mấy thứ này thôi à? Thật khổ quá đi mất."

Cậu ta hơi kiêu ngạo ngẩng cằm, giả vờ bình tĩnh nói ra "bí mật" của mình: cậu ta có một không gian riêng, có thể trồng rau nuôi cá, đợi rảnh sẽ dành riêng cho cô một góc, để cô đỡ phải ăn uống kham khổ thế này.

"Ăn mấy thứ này đúng là khổ thật.

"Phía sau bất ngờ vang lên một giọng đàn ông trầm trầm, hơi khàn, nghe cực kỳ dễ nhận ra. Tô Vân ngoảnh đầu nhìn lại, lập tức nở nụ cười lộ đủ tám cái răng trắng bóc:"Ơ kìa Thẩm tổng! Ngài cũng đi siêu thị à?

Vinh hạnh vinh hạnh quá!"

Ánh mắt Thẩm Yến đảo qua Thịnh Dĩnh đang đẩy xe, cặp mắt đen trầm như đang cân nhắc điều gì, giọng bình thản hỏi: "Vị này là…?

"Không hiểu sao, Tô Vân cứ cảm giác trong không khí lờ lợ mùi thuốc súng, nhưng ngửi kỹ lại chẳng thấy gì lạ, đành coi như mình đa nghi. Thịnh Dĩnh cụp mắt, nhìn ngón tay mình, chẳng buồn trả lời Thẩm Yến, thậm chí ánh mắt cũng không buồn liếc về phía anh một cái. Trong mắt cậu ta, một phàm nhân tầm thường thôi, chả đáng để bận tâm. Tô Vân tiện miệng trả lời cho có:"Bạn tôi đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!