Điền Hiểu Kỳ phấn khích đến mức nhảy dựng lên: "Ba mươi ngàn rồi a a a a a a!
"Mới có một tiết học trôi qua thôi mà, nhan sắc của Tô Vân đúng là đại sát khí! Trương Giai Kỳ ngồi phía trước nghe tiếng xôn xao, tò mò quay lại hỏi:"Gì đấy, các cậu bàn gì mà vui thế?
"Điền Hiểu Kỳ lúc này vô cùng hưng phấn, kéo Trương Giai Kỳ lại rồi thao thao kể hết mọi chuyện, cuối cùng còn kiêu ngạo kết luận: Fan của Tô Vân sớm muộn gì phá mốc chục triệu cho coi. Trương Giai Kỳ vừa nghe vừa gật gù, trong lòng đầy tự hào. Trong mắt cô ta, nữ thần của mình tất nhiên là người tuyệt nhất thế gian, đáng để được nâng niu chiều chuộng. Nhưng có người vui thì cũng có kẻ ganh tị."Chà chà, mới thế mà dám nhận là mình à? Mấy cái clip kia toàn thấy bóng lưng, mặt mũi còn chẳng lộ hẳn ra cơ mà."
"Thì tự tin vào nhan sắc thôi, nghĩ mình đẹp thì cái gì cũng nhận được hết."
"Há há há, nếu cậu có cái mặt đấy, cậu cũng nhận bừa cho tôi xem."
"Ơ kìa, mới nổi chút xíu đã bị chụp lén à? Hay là chiêu trò kiếm fame kiếm tiền đấy chứ gì…"
"Chuẩn rồi, tiêu tiền kiểu đó thì đại gia nuôi không xuể đâu.
"Tiếng xì xào rì rầm vang lên khắp góc lớp, giọng thì nhỏ nhưng câu nào câu nấy đều đầy gai móc. Điền Hiểu Kỳ nghe xong, mắt đỏ hoe, tức đến run người mà chẳng biết phải cãi nhau với ai cho hả. Tô Vân chỉ khẽ kéo tay cô bạn, cười hờ hững như không:"Được rồi, trời muốn mưa, mẹ muốn gả chồng, ai muốn nói gì thì cứ để họ nói."
(Ý của Tô Vân là "Mấy chuyện miệng thiên hạ mình quản không nổi, thôi kệ họ đi.
") Dù gì thì ai nói xấu cô cũng tự rước xui xẻo vào người thôi, trình độ cũng không cao siêu gì, kiểu ra đường cũng té sấp mặt, uống nước cũng sặc, muốn yên ổn cũng khó. Điền Hiểu Kỳ vẫn thấy ấm ức, lí nhí than:"Bọn nó không nên nói cậu như thế…
"Nói hay không thì cũng thế thôi, miệng mọc trên mặt người ta, ai quản được. Nhưng nhìn cô bạn cùng bàn kiểu ấm ức, mắt sắp ngân ngấn khóc, Tô Vân nhịn không nổi nữa. Cô đứng dậy, bước thẳng tới trước mặt con bé vừa nãy buông lời chua ngoa nhất. Không nói không rằng, Tô Vân gõ gõ mặt bàn, giọng đều đều nhưng nghe là biết sắp có chuyện:"Tô Phỉ, mày dám lặp lại câu vừa rồi không?
"Vừa nói, cô vừa cúi sát mặt xuống. Khuôn mặt trắng trẻo, nét nào ra nét đó, càng lúc càng gần, hơi thở lạnh tanh phả lên mặt Tô Phỉ, áp lực bủa vây làm cô nàng to béo kia run rẩy như sắp khóc. Nghe tên thì bánh bèo dễ thương vậy thôi, chứ Tô Phỉ nặng cũng phải gần trăm rưỡi cân, dáng lại cao, ngồi ì ra đó nhìn như bức tường thịt. Nhưng trước mặt người gầy tong teo như Tô Vân, mà chỉ một ánh mắt thôi, cũng đủ làm Tô Phỉ nuốt nước bọt cái ực, lưng lạnh toát."Cậu… cậu định làm gì…"
"Phải hỏi mày trước đấy."
Tô Vân đứng thẳng người, liếc xuống, giọng nhạt như không: "Sao? Quên rồi hả, tao là ai?"
Tô Phỉ mặt cắt không còn giọt máu, tay siết chặt thành nắm đấm để trên bàn. Mấy hôm nay thấy Tô Vân hiền hiền, ai ngờ cái gien "chị đại
"vẫn còn nguyên đấy chứ đùa. Tưởng dễ bắt nạt chắc?"Xin lỗi… xin lỗi cậu…
"Tô Phỉ cắn răng, nước mắt lưng tròng, khóc tu tu như đứa con nít bị bắt nạt. Tô Vân cong môi, cười khẩy, phun ra đúng một chữ:"A."
Tô Vân chỉ để lại một tiếng "A
"đầy ẩn ý rồi mới thong thả quay lại chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống đã thấy Điền Hiểu Kỳ ôm má, mắt long lanh nhìn cô như nhìn siêu anh hùng. Tô Vân khẽ xoa mấy sợi tóc mềm của con bé, rồi cúi đầu lật đề tập trung làm bài. Còn chưa đầy ba tháng nữa thi đại học, không gấp không được."Ngày mai được nghỉ, cậu có muốn đi hát karaoke không?
"Điền Hiểu Kỳ ghé sát, giọng nhỏ xíu rủ rê. Chỉ là hai chữ"hát karaoke" vừa thốt ra, Tô Vân đã nghiêng mắt nhìn sang. Từ bé tới giờ cô còn chưa bước chân vào cái chốn gọi là KTV bao giờ.
"Được.
"Vừa nghe cô đồng ý, Điền Hiểu Kỳ cười tít mắt, vui như mở cờ trong bụng. Ngày mai chính là sinh nhật cô bé này, nhưng ngại không dám nói thẳng, đành lượn lờ rủ rê như thế. May mà Tô Vân gật đầu, thế là hạnh phúc cười như ngốc luôn. Trương Giai Kỳ ngồi trước giờ vẫn hóng chuyện, nghe xong thì xoay người lại, rụt rè hỏi:"Tớ… tớ đi cùng được không?"
Điền Hiểu Kỳ chớp mắt nhìn cô nàng, hơi khó hiểu: "Tớ đặt phòng cả lớp mà, ai rảnh thì cứ tới thôi.
"Câu này nghe thì bình thường, nhưng lại đâm trúng tim Trương Giai Kỳ, làm cô nàng gượng cười, mặt hơi cứng lại. Trong bụng đã dự tính rồi nên thời gian trôi cái vèo, chớp mắt đã tới ngày hẹn. Điền Hiểu Kỳ đứng ngoài cửa phòng karaoke, cứ dán mắt lên kính nhìn ra ngoài. Người khác thấy lạ, hỏi cô đang đợi ai, cô chỉ cười mà không nói. Rất nhanh, một bóng người quen thuộc xuất hiện. Hai mắt Điền Hiểu Kỳ lập tức sáng rỡ như đèn pha."Ở đây nè! Ở đây!
"Cô bé vẫy tay lia lịa, hưng phấn đến mức suýt nhảy cẫng lên. Tô Vân bước lại gần, nhìn thấy vẻ mặt phấn khích kia cũng không nhịn được bật cười:"Chúc mừng sinh nhật, Tiểu Điềm Điềm."
"Aaaa! Cậu biết rồi hả?"
"Ừ.
"Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong phòng. Bên trong, bạn bè đã tụ tập khá đông, ai cũng cầm đồ uống cười đùa ầm ĩ. Vừa thấy Tô Vân tới, bầu không khí lập tức rôm rả hẳn. Một đám con trai thi nhau bê nước ngọt, giả vờ rót rượu chúc tụng, chen nhau đến gần, rộn ràng như cái chợ. Tô Vân chỉ biết lắc đầu cười: con trai tuổi 18 mà, nhiệt tình và ngốc nghếch cũng đáng yêu ghê."Hát một bài đi, hát một bài đi!
"Ngay cả Điền Hiểu Kỳ cũng chắp tay trước ngực, mắt long lanh nhìn cô mong đợi. Tô Vân suy nghĩ một giây, chọn ngay một bài ballad ngọt ngào, lâu rồi nhưng lời vẫn nhớ mang máng. Mấy đứa xung quanh thấy vậy thì đồng loạt móc điện thoại ra, chuẩn bị quay clip. Dù sao giờ Tô Vân cũng coi như hot face mini rồi, đăng lên thể nào cũng được bão like:"Này này này, bạn tao đấy! Ngồi cùng bàn tao đấy!
Hot girl mạng chính hiệu nha!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!