Tô Vân tiến lên, chạm nhẹ vào giữa chân mày Thẩm Phỉ, khẽ quát: "Phá."
Nói rồi, cây bút trong tay cô nhanh chóng vung lên, viết ra chữ "phá
"bằng chữ triện cổ. Thẩm Phỉ giật mình, ngơ ngác nhìn cô rồi nghiêng đầu buồn bã hỏi:"Vậy Lê Cơ đâu?
"Anh ta mang vẻ mặt ngẩn ngơ mất mát, khoanh tay ra sau lưng, chậm rãi nhìn về xa xăm. Tô Vân:"…"
Nói thật chứ, đúng là loại đàn ông "đại móng heo*
", lúc thì gọi cô là Tiểu Điềm Điềm, quay lưng cái đã lật mặt hỏi đến người khác. *Đại móng heo: hay lật mặt, miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, hay hứa suông rồi thất hứa, hoặc thay đổi tình cảm nhanh như trở bàn tay."Chắc là đang trong phòng.
"Tô Vân thu bút lại, xoay người đi thẳng vào bên trong phòng. Đối phương chỉ mới để lộ một luồng quỷ khí ra ngoài thôi mà đã đủ hình thành một"lĩnh vực
"quái dị, còn mạnh hơn cô dự đoán. Mắt Thẩm Phỉ vừa sáng rỡ vừa lẽo đẽo đi theo phía sau, trong lòng vẫn chưa hiểu rốt cuộc tình hình thế nào. Anh ta thầm tính lại: đối phương đòi anh ta 1 triệu tệ, bảo phải xem phòng ngủ. Giờ còn đi thẳng vào phòng anh ta, chẳng phải là sắp"lên giường
"rồi sao? Đột nhiên thấy… có chút hồi hộp. Tô Vân không biết trong đầu Thẩm Phỉ đang nghĩ đông nghĩ tây, chỉ tập trung cảm giác bất an mỗi lúc một rõ rệt. Càng đi sâu vào bên trong nhà, nét mặt cô càng nghiêm lại. Mùi hương hoa đào nồng đậm đến mức làm người ta choáng váng, cứ như bị mê hoặc, đầu óc mơ hồ, muốn ngủ gật ngay tại chỗ. Thẩm Phỉ vẫn còn cười ngu ngơ, đang hạnh phúc mơ mộng thì đã lăn ra ngủ luôn trên ghế sô pha. Tô Vân:"…
"Anh chàng này đúng là không có chút sức đề kháng nào trước mấy trò quyến rũ, dễ dàng bị dụ đến thế này. Cô nhấc bút bản mệnh trong tay, chỉ vào bức tranh treo trên tường ngay phòng khách: bức họa vẽ một cô gái đang ngắm hoa, nét vẽ mềm mại yêu kiều, hoa nở rực rỡ, nhìn rất đẹp mắt. Tô Vân khẽ gọi:"Lê Cơ cô nương, ra đây gặp tôi một chút."
Một tiếng cười âm u vang lên:
"Ha hả a…
"Màu hồng phấn dịu dàng phút chốc bị bao phủ bởi một lớp đỏ như máu. Cả căn nhà đang ấm áp ngọt ngào bỗng biến thành Tu La địa ngục. Tô Vân khẽ nhíu mày, dùng bút bản mệnh gõ nhẹ vào một điểm trên bức tranh, giọng điệu lạnh lùng:"Đừng chọc cho tâm trạng tôi khó chịu."
Con quỷ kia ban đầu còn cười khanh khách, nhưng chỉ chốc lát sau lại tru lên thê lương như bị sỉ nhục nặng nề. Tô Vân vốn đã không kiên nhẫn, lại càng không chịu nhịn, tính quạo trỗi dậy, trực tiếp đưa tay túm nó từ trong bức tranh ra ngoài như bắt gà con.
Loại lệ quỷ mượn bức họa để tu luyện này, thường thì không nghe nổi lý lẽ, chỉ thích chơi mấy trò khác người.
Con quỷ Lê Cơ bị tóm cổ ra thì ngơ ngác một hồi, máu đỏ nhỏ ra từ hốc mắt, đến khóc cũng sững sờ mất nửa nhịp.
Khi ánh mắt cô ta nhìn sang Thẩm Phỉ đang ngủ say trên ghế sô pha, gương mặt lập tức dịu dàng trở lại, dần biến thành dáng vẻ mỹ lệ trong bức tranh.
Tô Vân: "…"
Cô chỉ biết câm nín, thế giới này thật khiến cô tuyệt vọng vì quá thiên vị "sắc đẹp
". Cô lạnh giọng hỏi:"Người là quỷ, quỷ là quỷ, tại sao cứ bám riết lấy anh ta?"
Lê Cơ nghiêng đầu, mái tóc dài khẽ lay động, cô ta cười dịu dàng, giọng ngọt như rót mật: "Bởi vì tôi muốn có một phu quân, người sẽ che chở cho tôi khỏi gió mưa."
Tô Vân thật sự cảm thấy khó mà nói nổi, bản thân cô vốn cũng là một "quỷ
"từng bước đi ra từ tranh vẽ, nhưng ít nhất cũng không cần ai phải gánh nghiệp thay mình như thế này. Cô lạnh giọng nói:"Nếu cứ tiếp tục thế này, không quá ba ngày nữa anh sẽ chết."
Lê Cơ nghe vậy lại cười rất dịu dàng, giọng nói như mơ màng:
"Như vậy không phải càng tốt sao? Anh ấy sẽ ở trong tranh với tôi, tôi không còn phải cô đơn nữa. Anh ấy cày ruộng, tôi dệt vải, vợ chồng cùng nhau về nhà… Cuộc sống như thế thật hạnh phúc, chắc chắn anh ấy sẽ thích thôi."
Tô Vân nhíu chặt mày: "Anh ta sẽ không thành lệ quỷ được đâu.
"Thẩm Phỉ tính tình lương thiện, ngoài mặt thì phóng túng lăng nhăng, miệng nói toàn chuyện ong bướm, nhưng thật ra đến giờ vẫn là trai tân. Ai nhìn cũng tưởng anh ta chỉ đùa bỡn tình cảm, kể cả nguyên chủ cũng từng như vậy. Một nửa hưởng thụ sự dịu dàng của anh ta, một nửa lại chẳng bao giờ dám đáp lại thật lòng. Với tính cách như thế, Thẩm Phỉ tuyệt đối không thể biến thành lệ quỷ. Ai ngờ Lê Cơ nghe xong lại cười, nụ cười mang theo ý tà ác, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Tô Vân:"Chuyện đó dễ thôi mà. Trước mặt anh ấy, tôi ăn sạch cha mẹ, người thân của anh ấy.
Dù là người lương thiện đến mười kiếp, cũng sẽ hóa thành lệ quỷ, không thể siêu sinh được."
Tô Vân chậm rãi khẽ "ừm" một tiếng, thừa lúc Lê Cơ đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp về "tương lai hạnh phúc
", cô liền biến bút bản mệnh ra như một thanh kiếm, đâm thẳng vào lớp da bên ngoài của nó. Chỉ nghe"phụt" một tiếng, giống như một quả bóng bị kim đâm thủng, hình dáng mỹ lệ căng tròn của Lê Cơ lập tức xẹp xuống, lộ ra lớp bên trong nhầy nhụa, ẩm ướt, vô cùng ghê rợn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!