Tô Cẩm bất đắc dĩ cực kỳ: "Anh ấy đi về trước rồi, nói là chuẩn bị kẹo mừng gì đó, em cũng không hiểu, nên để anh ấy tự về xử lý."
"A Cẩm, nếu như anh ta bắt nạt em, em nhất định phải nói với chúng ta!" Tô Giang Nguyên nghiêm túc.
Tô Cẩm im lặng một lúc, mới hỏi lại bọn họ: "Hai người thật sự cảm thấy Nguyên Cảnh có thể đánh được em sao?"
Vấn đề này…
Hình như quả thực không cần bọn họ cũng phải suy tính, năng lực của bọn họ, đừng nói Nguyên Cảnh, toàn bộ Nguyên gia cũng không đủ chơi.
Tô Cẩm lại trấn an hai người một chút, sau đó bảo Phương Tri Hạc dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi.
Lúc này, Sở Lâm đang ở cùng Tiết đạo trưởng và Tam Thanh quán chủ kể lại đại chiến Thiên Uyên lúc kinh tâm động phách, không bao lâu, cũng hấp dẫn Diêu Nguyệt và Tô Chính Quang tới.
Thế là, Phương Tri Hạc cũng dẫn Diêu Khanh tới, cùng nhau nghe sự tích anh hùng của sư phụ.
Diêu Khanh liếc nhìn Phương Tri Hạc một chút, chậc chậc hai tiếng.
"Ai, Phương đạo trưởng vẫn là trước sau như một lạnh nhạt vô tình, xem ra đời này phải định là cô sinh."
Phương Tri Hạc nghe thấy lời cô ấy nói, yên lặng cầm Thất Tinh Kiếm của anh ta.
"Tôi có Thất Tinh Kiếm, có sư phụ, có sư huynh sư đệ, không cô độc."
Diêu Khanh: "…" Rất tốt, đời này cứ cô đơn đi! Một đám đạo sĩ chỉ biết gây dựng sự nghiệp!
…
Buổi tối, Tô Cẩm rơi vào giấc mộng.
Trong mộng cô lại gặp được sư phụ.
Sư phụ vẫn là dáng vẻ trước kia, vẻ mặt ôn hòa nhìn cô, đáy mắt tràn ngập sự vui mừng và vui vẻ.
"A Cẩm đã trưởng thành, không chỉ tiêu diệt Thiên Uyên, còn xây dựng Huyền Thanh quán mới, vi sư rất vui, cũng tự hào vì con. A cẩm không hổ là đồ đệ tốt nhất của sư phụ!"
Vẻ mặt Tô Cẩm chăm chú nhìn Quy Hư: "Đây chính là lý do sư phụ bỏ con lại, một thân một mình lên trời sao?"
Người nào đó rất chột dạ ngụy biện: "A Cẩm, chuyện lên trời, cũng không phải sư phụ có thể khống chế, đã đến giờ, công đức viên mãn rồi, dĩ nhiên sẽ lên trời."
Nói xong ông ấy lại nói: "Ai nha, khiêm tốn, chúng ta phải khiêm tốn. Chuyện lên trên này, cũng không thể cứ treo ở trên miệng."
Tô Cẩm ồ một tiếng, được thôi, cô sẽ khiêm tốn.
Ánh mắt Quy Hư ôn hòa nhìn sang A Cẩm: "Đồ đệ ngoan, gánh nặng của Huyền Thanh quán giao cho các con."
Ông ấy giơ tay lên, động tác ôn nhu xoa đầu A Cẩm.
Trong chớp mắt, Tô Cẩm lần nữa cảm nhận được linh lực sôi trào mãnh liệt.
"Sư phụ, người…" Lời còn chưa dứt, sư phụ lại biến mất trước mắt cô, Tô Cẩm bình tĩnh mở mắt ra, từ trong mơ tỉnh lại, đáy mắt cô xẹt qua một tia tiếc nuối.
Ai, sư phụ nói đi là đi, cũng không biết nghe cô nói hết lời.
Cô muốn nói, linh lực của cô đã đủ rồi, không cần thiết phải cho cô linh lực nữa.
Tô Cẩm thở dài ra khỏi phòng, cô đi vào trong sân của Huyền Thanh quán, yên lặng nhìn tất cả nơi này.
Đạo quán rộng rãi đại khí, lại không mất trang trọng, so với trước đó Cơ Vọng thấy ở trong huyễn cảnh, thiếu đi mấy phần xa xỉ, cả tòa đạo quán càng lộ ra sự khiêm tốn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!