Buổi chiều tan ca, đã gần sáu rưỡi.
Mọi người theo thói quen định kéo nhau đến chỗ chị Trương ăn cơm thì thấy đội trưởng lão Vương từ xa đi tới.
Gương mặt ông mang theo vẻ trầm ngâm, còn khẽ thở dài.
"Hôm nay mọi người đi ăn ngoài đi."
Mọi người ngẩn ra:
"Sao thế ạ? Sao tự dưng lại bảo đi ăn ngoài, đồ ngoài vừa đắt vừa không no."
"Đúng đó, ăn ngoài đâu bằng ăn ở bếp của chị Trương."
Lão Vương nhìn lướt qua đám công nhân, ánh mắt chần chừ một chút khi chạm đến Lê Kiến Mộc, rồi nhanh chóng rời đi.
"Chị Trương bị thương ở tay, phải vào viện, tình hình khá nghiêm trọng. Giờ bếp không nấu kịp, mọi người tự ra ngoài ăn đi, tối về tôi thanh toán lại, trong mức hai mươi nghìn đồng."
Mọi người vốn định bàn tán chuyện ăn uống, nhưng khi nghe đến hai chữ bị thương, không khí lại im lặng quỷ dị.
Một vài người vô thức quay đầu nhìn về phía Lê Kiến Mộc.
Bởi vì…
—Lời cô nói lại thành sự thật rồi!
Lần trước có thể là trùng hợp.
Nhưng lần này thì sao?
Bỗng có người khẽ rùng mình.
Không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ, dường như chẳng ai còn tâm trạng nghĩ đến chuyện ăn uống nữa.
Lão Vương nhíu mày, nghiêm giọng:
"Được rồi, được rồi, nhìn chằm chằm cô bé làm gì? Mau đi ăn cơm đi!"
Lời vừa dứt, những người còn đang do dự lập tức tản đi, có vẻ như không muốn đứng chung một chỗ với Lê Kiến Mộc quá lâu.
Lê Kiến Mộc không để tâm lắm, vừa định đi cùng Triệu Cương thì bỗng nghe thấy tiếng gọi:
Tiểu Lê!
Cô quay đầu lại, thấy lão Vương vẫy tay với mình.
Cô bước đến.
Lão Vương nhìn cô, cười cười:
"Tiểu Lê đến đây cũng được một thời gian rồi nhỉ."
Lê Kiến Mộc gật đầu.
Lão Vương tiếp tục:
"Công trường chúng ta ít người trẻ tuổi như cháu lắm. Dạo này chú bận, không có thời gian tiếp đón cháu tử tế. Hôm nay chú Vương mời, cùng ăn một bữa nhé?"
Triệu Cương chưa đi xa, nghe vậy lập tức chen vào:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!