Nhìn thấy bình luận đột nhiên chuyển hướng, bắt đầu nói về chuyện pháp luật, Lê Kiến Mộc lập tức phản ứng.
Cô vội vàng lên tiếng:
"Tôi không phải trẻ vị thành niên, tôi đã mười…"
Đúng lúc này, màn hình điện thoại lóe sáng.
Sau đó—
Tắt ngóm.
Màn hình đen thui, không chút động tĩnh.
Lê Kiến Mộc: …
Cô ngây ra vài giây, rồi thử ấn nút nguồn.
Không phản hồi.
Triệu Cương đứng gần đó thấy vẻ mặt không nói nên lời của cô, nhịn không được bật cười:
Tiểu Lê, sao thế?
Lê Kiến Mộc giơ điện thoại lên, giọng điệu buồn bã:
"Fan trong phòng livestream nghi ngờ em là trẻ vị thành niên, nói muốn báo cáo công trường thuê lao động trẻ em bất hợp pháp. Em định giải thích nhưng… điện thoại hết pin rồi."
Triệu Cương nghe xong, cười ha ha, nhưng rõ ràng chẳng hề bận tâm tới chuyện bị báo cáo. Ngược lại, anh vỗ vai cô, trêu chọc:
"Hôm qua chẳng phải em còn than livestream không có ai xem à? Giờ thì có fan rồi! Mà em livestream cái gì thế?"
Lê Kiến Mộc chần chừ một lát, rồi đáp:
"Chuyển gạch… trộn xi măng?"
Triệu Cương vừa cười vừa gật đầu:
"Thế thì không sai rồi, đúng là phong cách của cư dân mạng Trung Quốc."
Lê Kiến Mộc: …?
Cô không hiểu lắm.
Lẽ nào chuyển gạch còn hấp dẫn hơn xem bói sao?
Triệu Cương thấy cô vẻ mặt khó hiểu, khoát tay giải thích:
"Anh cũng không rõ, nhưng đúng là nhiều người thích xem mấy cái này thật. Như livestream đào đất bằng máy xúc ấy, cũng có hàng triệu người xem."
Lê Kiến Mộc nhíu mày suy nghĩ.
Chuyển gạch, trộn xi măng… lại có sức hút lớn vậy sao?
Mà thôi, không hiểu được cư dân mạng.
Cô đang định nói gì đó, thì Triệu Cương đã xua tay, cười nói:
"Còn chuyện họ báo cáo thì không sao đâu, chắc chỉ là nói đùa. Với lại, em đã đủ mười tám tuổi rồi, sợ gì chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!