Chương 50: (Vô Đề)

Chưa đợi Lê Kiến Mộc lên tiếng, Trịnh Linh đã vội vàng giải thích:

"Không phải bạn đâu, vị này là 'khách hàng' của Tiểu Lê."

Cô ấy biết rõ Lê Thanh Thanh không ưa Triệu Song, sợ hai người cãi nhau sẽ ảnh hưởng không khí trong phòng, nên cố tình nhấn mạnh hai chữ khách hàng.

Lê Thanh Thanh sững người một chút, ánh mắt thoáng suy tư, sau đó chậm rãi đi về phía Triệu Song, đánh bạo nhìn kỹ khuôn mặt cô ta.

Nhưng vừa nhìn, cô ấy đã nhăn mày ghét bỏ:

"Khách hàng của Tiểu Lê... không phải là gặp quỷ chứ?" Cô ấy nhếch môi cười mỉa mai,

"Làm chuyện thất đức gì à? Chọc phải tiểu quỷ nên bị nó bám theo đúng không? Kể nghe thử xem."

Triệu Song quay mặt sang hướng khác, không thèm đáp lời, chỉ cố chịu đựng cơn đau rát trên da.

Lê Thanh Thanh không buông tha, tiếp tục quan sát vết thương trên mặt đối phương, rồi đột nhiên nhướng mày:

"Sao trông giống bị nấm mèo thế nhỉ? Cô đắc tội mèo ma à?"

Quá phiền.

Triệu Song vốn định nhịn, nhưng bị chọc tức đến mức không thể kiềm chế nổi, lạnh giọng phản bác:

"Liên quan gì đến cô?"

Lê Thanh Thanh cười nhạt:

"Đúng là chẳng liên quan đến tôi, nhưng tôi thích chế giễu. Trong phòng ký túc của chúng tôi có trò cười sẵn thế này, tôi không xem thì phí quá. Nếu cô không muốn bị soi mói thì tự mà biến đi."

Lê Thanh Thanh!

Giọng nói của Lê Kiến Mộc cất lên, mang theo sự cảnh cáo rõ rệt.

Lê Thanh Thanh há miệng định nói gì đó, nhưng đối diện với ánh mắt của Lê Kiến Mộc, không hiểu sao lại cảm thấy hơi chột dạ.

Song, tính cách tiểu thư kiêu ngạo của cô ấy không cho phép mình chịu thua quá lâu. Chỉ trong chớp mắt, cô ấy đã bực bội lầm bầm:

Biết rồi.

"Đem đồ ăn sáng cho cậu, trên bàn cậu đấy."

Lê Thanh Thanh hừ nhẹ một tiếng, quay người về giường mình.

Bên này, cơn đau trên mặt Triệu Song dần dịu xuống, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Lê Kiến Mộc rút tờ giấy đưa qua.

Lau đi.

Triệu Song mơ hồ nhận lấy, chậm rãi lau mặt. Khi tờ giấy được kéo xuống, trên đó đầy những vảy bong tróc lẫn dịch mủ cũ, nhìn vô cùng bẩn thỉu.

Nhưng điều đó không làm cô ta thấy ghê tởm, mà trái lại, trong lòng còn dâng lên niềm vui sướng khó tả.

"Có... có gương không?" Cô ta cố kìm nén sự kích động, cất giọng hỏi.

Lê Kiến Mộc lắc đầu:

Không có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!