Đáng tiếc, những lá bùa bình an như có linh tính, dù đối phương đổi hướng thế nào, chúng vẫn truy đuổi ráo riết, từng lá bám sát mục tiêu không chút sai lệch.
Tầng hầm chật hẹp, chẳng mấy chốc Tôn Hỉ đã bị dồn vào đường cùng.
Xèo—
Một tiếng cháy xém vang lên, hệt như miếng thịt đặt lên chảo nóng.
Chỗ lá bùa chạm vào trên cơ thể Tôn Hỉ lập tức bốc lên làn khói đen.
Chu Soái sững người.
Giờ thì dù có ngốc đến mấy, anh cũng nhận ra—người trước mặt không phải là Tôn Hỉ.
Cơ thể của Tôn Hỉ run rẩy dữ dội, đồng thời giơ tay lên. Một loạt thi thể lộn nhào giữa không trung, như những con rối bị điều khiển, chắn ngay giữa anh ta và đám bùa bình an.
Nhưng bùa bình an không khác gì ngọn lửa bén vào giấy, chỉ trong nháy mắt đã khiến những xác chết cháy rực, hóa thành khói đen, tan biến sạch sẽ.
Đối diện tình thế bất lợi, Tôn Hỉ hoảng loạn mở miệng.
"Đại sư, người trong huyền môn các cô không phải lúc nào cũng nói đến nhân quả báo ứng sao?" Giọng anh ta khàn khàn, ẩn chứa sự phẫn nộ lẫn hoảng sợ.
"Tôi giết toàn những kẻ đáng chết! Sao cô phải ngăn cản tôi?"
Thấy Lê Kiến Mộc vẫn chẳng thèm đáp lại, Tôn Hỉ tiếp tục cầu xin.
"Chỉ cần bây giờ cô rời đi, tôi sẽ không làm khó bất kỳ ai! Tôi còn có thể giữ lại mạng sống cho cơ thể này!"
"Tôi cho cô tiền! Tôi có rất nhiều tiền!"
"Tôi giúp cô tu luyện! Thành tiên! Thành thần! Trường sinh bất lão! Tôi đều có thể giúp cô đạt được!"
Lời lẽ của anh ta ngày càng điên cuồng, nhưng Lê Kiến Mộc vẫn đứng yên, vẻ mặt nhàn nhạt như thể nghe chuyện vô vị.
Thi thể xung quanh bắt đầu cử động dữ dội, từng con mắt trắng dã trợn lên, lao về phía bọn họ như mãnh thú khát máu.
Chu Soái và Lý Đại Đảm sợ đến mức ôm chặt lấy nhau, run lẩy bẩy.
Bùa bình an tiếp tục bị tiêu hao dần khi chống lại đám thi thể.
Lê Kiến Mộc cau mày.
Phiền phức.
Cô giơ tay lên.
Trong lòng bàn tay, linh khí ẩn hiện.
Một áp lực kinh hoàng lập tức đè xuống, mạnh mẽ đến mức khiến Tôn Hỉ chấn động toàn thân, tựa như một bàn tay khổng lồ đang siết chặt linh hồn anh ta.
Đám thi thể bị anh ta thao túng lập tức mất kiểm soát, ngã rầm rầm xuống đất.
Chỉ có Tôn Hỉ vẫn đứng đó, nhưng rõ ràng đang chịu đựng sức ép khủng khiếp.
Ban đầu anh ta còn ngỡ mình may mắn thoát được một kiếp, nhưng giây tiếp theo, đám bùa bình an tựa như lũ trẻ tinh nghịch tìm thấy món đồ chơi yêu thích, đồng loạt lao đến dán chặt lên người anh ta.
Aaaaaa—!
Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng cả tầng hầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!