Chương 45: (Vô Đề)

Lý Đại Đảm sắp khóc:

"Này! Anh! Em! Em nữa!"

Chu Soái rủa nhỏ một tiếng rồi chạy đến cởi trói cho anh ta.

"Anh… người này là đại sư đưa bùa bình an cho chúng ta phải không? Cô ấy có đáng tin không? Thật sự có thể cứu chúng ta rời khỏi đây sao? Nhưng mà… hình như bùa bình an không có tác dụng thì phải?"

"Câm miệng! Bùa bình an chỉ có tác dụng với ma! Tiền Nguyệt là người, đương nhiên không thể phát huy tác dụng."

Nói xong câu đó, Chu Soái lại cảm thấy hơi tiếc nuối.

Bùa bình an mà Tiền Nguyệt thu đi lúc trước đã lập tức hóa thành tro tàn. Nếu không, biết đâu bây giờ còn dùng được.

Ngoài cửa, Lê Kiến Mộc vừa xuống lầu vừa hỏi:

Không tìm được à?

Phù Tang bay đến, lắc đầu:

"Không có. Cả trang viên này không có lấy một con quỷ, chỉ toàn là ảo giác tứ chi giả thần giả quỷ."

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, anh ta đã bay khắp trang viên hoang phế một vòng.

Đôi mắt Lê Kiến Mộc hơi lóe lên:

"Tầng hầm ngầm thì sao?"

Phù Tang sờ mũi, có chút chột dạ:

Chưa kiểm tra.

Chu Soái bước nhanh đến, vội vàng chen vào:

"Tầng hầm ngầm! Đúng rồi! Chính là tầng hầm ngầm! Tôi nghe Tiền Nguyệt nói chuyện với con quỷ kia, hình như bọn chúng đang ở dưới đó."

Bất chợt, anh ta liếc nhìn cầu thang trống không, bỗng dưng nổi lên một cảm giác bất an.

"Khoan đã... Đại sư, vừa rồi em nói chuyện với ai thế?"

Lê Kiến Mộc nhìn anh ta một cái, ánh mắt sâu xa khó đoán.

Chu Soái lập tức thấy lạnh sống lưng, cười gượng:

"Không phải là... thứ đó đấy chứ?"

Lê Kiến Mộc gật đầu.

Chu Soái nuốt nước bọt đánh ực một cái:

"Đại... Đại sư cũng nuôi tiểu quỷ à?"

Một giọng nam lạnh nhạt vang lên bên tai anh ta:

"Cậu đang mắng tôi sao?"

Chu Soái giật nảy mình, lập tức thấy có một người đàn ông đang đứng bên cạnh cầu thang.

Không… không đúng. Một con quỷ bay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!