Chương 42: (Vô Đề)

Tiền Nguyệt bị nói vậy thì sa sầm mặt, nhưng vẫn mạnh miệng:

"Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Không phải mấy anh bảo mấy lời đồn về trang viên Viễn Sơn toàn là nhảm nhí sao? Chẳng lẽ thật sự có ma chắc?"

Lý Đại Đảm cười ha hả, giọng điệu trêu đùa:

"Tiền tiểu thư à, không có ma cũng không có nghĩa là không có người đâu nhé. Hơn nữa, cô là một cô gái, còn chúng tôi có tận ba người đàn ông, cô không sợ à? Ha ha ha… Đùa đấy. Chỉ là đường núi rất nguy hiểm, cô cẩn thận một chút, đừng để trật chân hay lạc đường."

Sắc mặt Tiền Nguyệt lúc đỏ lúc trắng.

Ngay lúc đó, Tôn Hỉ khẽ nâng mí mắt:

"Đến rồi, xe của anh họ tôi."

Một luồng đèn xe chói mắt lóe lên, có người từ trên xe bước xuống.

Hai phút sau, Chu Soái ngồi vào ghế phụ của Tôn Hỉ.

"Anh trai, cuối cùng anh cũng đến. Anh mà không đến, em ngủ gục luôn rồi." Tôn Hỉ ai oán nói.

Chu Soái không quan tâm, sắc mặt nghiêm trọng:

"Chuyến này có thể đừng đi không?"

"Anh nói gì thế? Đã đến tận đây rồi, sao có thể đổi ý chứ?" Tôn Hỉ nhíu mày.

Chu Soái thở dài, lấy ra mấy lá bùa bình an:

"Ừm, mọi người mang theo đi."

Tôn Hỉ nhìn lướt qua, bật cười:

"Anh, anh cũng tin vào thứ này sao? Không phải bị người ta lừa chứ?"

"Anh bảo cầm thì cứ cầm! Nếu không thì khỏi đi!" Chu Soái gằn giọng.

Tôn Hỉ giơ hai tay đầu hàng:

"Được rồi được rồi, nghe anh. Nào, mọi người cũng cầm đi, nhớ để trong người."

Lý Đại Đảm không để bụng, tiện tay nhét bùa vào túi.

Chỉ có Tiền Nguyệt, cô ta cau mày, ghét bỏ né tránh, lắc đầu:

"Phong kiến mê tín! Tôi không cần!"

Chu Soái quay lại, ánh mắt lạnh lùng:

"Cầm lấy. Nếu không thì xuống xe."

Không khí thoáng chốc trầm xuống.

Tôn Hỉ và Lý Đại Đảm đều im lặng nhìn nhau.

Tiền Nguyệt cứng giọng:

"Tôi đã trả tiền, anh không có quyền ra lệnh cho tôi!"

Chu Soái không nhượng bộ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!