Ví dụ như, nguyên liệu trong tiệm luôn do ông chủ tự mình nhập hàng. Những miếng thịt được mang về thường chỉ to cỡ nắm tay một đứa trẻ, hơn nữa đã được ướp gia vị sẵn, hoàn toàn không thể phân biệt được là thịt gì.
Hay như việc, ông chủ và bà chủ chưa bao giờ ăn thịt xiên của quán. Lúc trước, nhân viên từng mời hai người thử, nhưng bọn họ chỉ cười cười, bảo rằng lớn tuổi rồi, ăn mấy thứ dầu mỡ này không quen.
Giờ ngẫm lại, rõ ràng họ đã sớm biết sự thật.
Càng nghĩ, Triệu Song càng buồn nôn, cô ta cúi người, tiếp tục nôn khan.
Lê Kiến Mộc đứng dưới tán cây, ánh mắt lướt qua con mèo đen bên chân Triệu Song.
Dù chỉ còn là hồn thể, con mèo ấy vẫn rất có linh tính. Nó nhảy vọt ra ngay khi thấy Triệu Song nôn, đôi mắt tràn đầy ghét bỏ.
Lê Kiến Mộc chạm phải ánh mắt nó, mèo đen lập tức xù lông, quay đầu, hung dữ meo một tiếng với cô.
Không nhịn được, cô bật cười.
Con mèo này, khi còn sống chắc hẳn được chủ nhân cưng chiều lắm.
Nghe thấy tiếng cười, Triệu Song nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
Cô ta đã nôn đến mức không còn sức đứng vững, vậy mà bạn học Lê vẫn cười được ư?
Lau miệng, cô ta ngập ngừng nhìn về phía Lê Kiến Mộc.
Nhưng tiếc là, lúc này Lê Kiến Mộc đã thu lại biểu cảm, gương mặt lạnh nhạt như thường.
Triệu Song chịu đựng cơn buồn nôn, dè dặt hỏi:
"Bạn học Lê, đám chó mèo đó… thật sự tìm tôi báo thù sao? Nhưng chuyện này không liên quan gì đến tôi mà! Tôi chưa từng làm hại chúng, trước đây còn không biết thịt xiên là thịt chó, thịt mèo nữa. Cô… có thể giúp tôi không?"
Cô ta không hành hạ động vật, càng không phải người quyết định nguồn hàng của quán.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, không tận tai nghe những tiếng mèo kêu ai oán kia, có lẽ cô ta còn có thể dửng dưng mà nói rằng
"oan có đầu, nợ có chủ", chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
Nhưng vấn đề là, đám chó mèo đó đã tìm đến cô ta.
Lê Kiến Mộc không chút do dự gật đầu, đưa cho cô ta một lá bùa bình an:
"Được thôi, hai ngàn tệ."
Hả? Triệu Song ngẩn người, tưởng mình nghe nhầm.
Lê Kiến Mộc vẫn giữ nguyên giọng điệu dửng dưng:
"Cầm bùa này, ngày mai đến quán xin nghỉ việc. Sau đó, đám oan hồn kia sẽ không tìm cô nữa."
Triệu Song nhìn chằm chằm lá bùa trong tay cô, môi mím chặt.
Hai ngàn tệ…
Với cô ta mà nói, đây là số tiền không hề nhỏ. Một tháng, cô ta tiêu chưa đến bảy trăm, số tiền này đủ cho cô ta sống hai, ba tháng.
Cô ta chần chừ, rồi cố gắng tìm một cái cớ:
"Không phải Huyền Sư các cô nên bảo vệ chính nghĩa, tiêu diệt tà ám hay sao? Trên tivi toàn diễn như vậy mà?"
Không ngờ, Lê Kiến Mộc chẳng thèm nói thêm một lời, chỉ cất bùa bình an đi, xoay người rời đi: Bớt xem phim lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!