Chương 33: (Vô Đề)

Một cơn ớn lạnh từ sống lưng dội thẳng lên đỉnh đầu. Triệu Song không còn cách nào tự trấn an bản thân rằng mình chỉ đang hoa mắt.

Cô ta cố há miệng, nhưng cổ họng như bị ai bóp nghẹt, đến cả tiếng hét cũng không thể thoát ra.

Chậu thịt trên tay rơi xuống nền nhà, phát ra tiếng cộp khô khốc. Những viên thịt tròn lăn lóc trên sàn, phát ra những âm thanh lạch cạch quỷ dị.

Dường như thứ gì đó bị đánh thức.

Triệu Song như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, cả người run lên, sau đó xoay người bỏ chạy.

Meo——!

Gâu——!

Tiếng mèo kêu, chó sủa vang lên ngay sau lưng.

Âm thanh chói tai như lưỡi dao cứa vào màng nhĩ. Triệu Song hoảng loạn che lấy tai, gương mặt nhăn lại vì đau đớn. Cô ta không dám ngoảnh lại, chỉ cắm đầu chạy thẳng về phía cửa, chân suýt vấp vào nhau.

Cứu mạng! Cứu mạng!

Cô ta thét lên, nước mắt trực trào nơi khóe mắt.

Phía sau, lũ chó mèo lao ra khỏi tủ đông. Tiếng kêu quái dị vang vọng khắp căn phòng, mang theo một cơn gió lạnh lẽo bám riết sau lưng.

Mở cửa… mở cửa đi…

Cô ta run rẩy kéo mạnh ổ khóa cửa, nhưng động tác run rẩy khiến việc mở khóa trở nên chậm chạp. Trong lúc đó, cô ta liếc về phía sau.

Lũ chó mèo đã không còn lao đến một cách điên cuồng.

Chúng bước đi chậm rãi, dáng vẻ ung dung, như thể chẳng có gì phải vội.

Nhưng rồi chỉ trong nháy mắt, bộ lông trên người chúng… rơi xuống.

Da thịt bong tróc, để lộ lớp cơ đỏ thẫm còn rỉ máu, máu loãng chảy dài theo từng bước đi. Những bộ xương méo mó cử động một cách không tự nhiên, lạch cạch như có thể rời ra bất cứ lúc nào.

Ánh mắt Triệu Song co rút lại, trái tim như bị bóp nghẹt. Cô ta muốn hét lên nhưng cổ họng chỉ phát ra những âm thanh nghẹn ngào tuyệt vọng.

"Ma… Ma quỷ… Đừng giết tôi… Tôi cầu xin các người…"

Meo——!

Một tiếng mèo kêu sắc bén vang lên.

Một khối thịt máu me văng thẳng về phía cô ta.

Ngay khoảnh khắc đó, ổ khóa cuối cùng cũng được mở ra.

Cạch một tiếng, cánh cửa bật tung.

Không chút do dự, Triệu Song lao ra ngoài, lảo đảo suýt ngã, nhưng vẫn cố gắng bò dậy, cắm đầu chạy thẳng về phía trước.

Cô ta không dám quay đầu lại.

Không dám nhìn xem đám chó mèo kia có đuổi theo hay không.

Càng chạy xa, tiếng kêu gào phía sau càng nhỏ dần, cuối cùng biến mất hẳn.

Một hơi chạy đến trường học, Triệu Song mới dám dừng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!