Ông ta rất chắc chắn, những người mà mình coi là anh em đều là bằng hữu thật sự, tuyệt đối không thể có chuyện như cô nói.
Lê Kiến Mộc không tiếp lời, chỉ cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng ông ta.
Cậu bé ngoan ngoãn ôm kẹo gặm, đôi mắt to tròn, trong veo như nước, tò mò nhìn cô nhưng không hề sợ hãi.
Cô khẽ vẫy tay.
Bé trai lập tức nở nụ cười rạng rỡ, nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi lòng Trương Siêu, chạy đến trước mặt Lê Kiến Mộc.
Bé ngoan!
Trương Siêu chỉ kịp gọi một tiếng, đã thấy con trai mình vui vẻ nhào vào lòng cô gái xa lạ.
Cậu bé cười khanh khách, đưa que kẹo trong tay lên trước mặt Lê Kiến Mộc.
Chị, kẹo, ăn kẹo...
Khóe miệng Lê Kiến Mộc hơi cong lên.
"Chị không ăn, bé ngoan ăn đi."
Cô đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, rồi chạm vào vạt áo của nhóc con.
Cảm nhận được động tác của cô, cậu bé ngước lên, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ nghi hoặc.
Chị, chị?
Không đáp lại, lòng bàn tay Lê Kiến Mộc lặng lẽ tụ linh khí, nhẹ nhàng vỗ lên đỉnh đầu cậu bé.
Một làn hơi thở xám đen, người thường không thể thấy, bị tan biến ngay lập tức.
Bỗng nhiên, giọng nói trầm thấp của Trương Siêu vang lên đầy cảnh giác:
Cô làm gì thế?
Trực giác mách bảo ông ta có điều không ổn. Không chút do dự, ông ta lập tức bế con trai lại, ôm chặt trong lòng, ánh mắt đầy đề phòng nhìn chằm chằm Lê Kiến Mộc.
"Ông chủ Trương, đừng hoảng hốt."
Lê Kiến Mộc mở bàn tay, để lộ một hạt châu xanh biếc, trên bề mặt còn khắc hoa văn phức tạp.
Trương Siêu thoáng sững sờ.
Ông ta không nhìn rõ cô lấy ra thứ này bằng cách nào. Chỉ thấy cô vừa rồi chỉ vỗ nhẹ mấy cái, lực tay không mạnh, quần áo con trai ông cũng chẳng hề xô lệch, vậy mà lại moi ra một viên hạt châu từ trên người thằng bé?
Hơn nữa…
Ánh mắt Trương Siêu dừng trên viên châu, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Giọng ông ta có chút khô khốc:
"Thứ này… có gì không đúng sao?"
Lê Kiến Mộc thản nhiên đáp:
"Đây là đồ chôn cùng người chết đột tử."
Sắc mặt Trương Siêu lập tức tái mét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!