Nói xong, cô còn giơ lên nửa chai Sprite để trên đầu xe:
"Còn có thứ này nữa, vậy là đủ rồi."
Không được! Lão Vương xua tay, mặt nghiêm túc.
"Cháu bỏ ra cả một đêm giúp chú, dù chú có bủn xỉn thế nào cũng không thể chỉ mời một bữa cơm là xong!"
Dù Lê Kiến Mộc từ chối, lão Vương vẫn nhất quyết muốn đưa tiền thù lao.
Thấy ông đã quyết tâm, cô chỉ đành thỏa hiệp:
"Vậy thế này đi, đợi ông chủ Trần báo tin, chờ giải quyết xong chuyện này, đến lúc đó chú dẫn công nhân đến nhận dự án, chúng ta lại bàn đến chuyện báo đáp sau."
Lão Vương nghĩ ngợi rồi gật đầu:
"Được! Đến lúc đó chú sẽ chuẩn bị cho cháu một bao lì xì thật to!"
Lê Kiến Mộc bất đắc dĩ cười, không nói thêm gì nữa.
Chiếc xe của lão Vương lăn bánh, chở cô về nơi ở.
Cô thuê một căn phòng nhỏ bằng sắt, đơn giản đến mức chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn, ngoài ra không còn gì khác.
Cô đặt nửa chai Sprite còn lại lên bàn, sau đó ra ngoài rửa mặt, thay quần áo.
Trở về, vừa chui vào chăn, cô bỗng cảm nhận được vật nhỏ trên tay hơi giật giật.
Lê Kiến Mộc khẽ nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái.
Ngay lập tức, một làn khói đen bay ra từ vật nhỏ, ngưng tụ thành một bóng người ngay giữa phòng.
Người đàn ông kia vừa xuất hiện đã hơi nhíu mày, ánh mắt đảo qua bốn phía, giọng nói có phần khó chịu:
"Cô ở đây sao? Chật đến mức chẳng có chỗ đặt chân."
Lê Kiến Mộc bình thản đáp: Anh có thể bay.
Dù gì cũng là ma, chiếm chỗ được bao nhiêu chứ.
Sinh hồn nam: ...
Hắn hắng giọng, chỉnh lại cổ áo vốn không tồn tại, rồi nghiêm túc hỏi:
"Vừa rồi quên hỏi, cô tên gì?"
Lê Kiến Mộc.
Cô nói xong, kéo chăn lên, nhắm mắt lại, chẳng hề có ý định tiếp tục để ý đến hắn.
Căn phòng lặng yên vài giây.
Lê Kiến Mộc đột nhiên mở mắt, nhìn về phía hắn:
"Chuyện này… giúp tôi tắt đèn với."
Sinh hồn nam lơ lửng giữa không trung: …
Một lát sau, đèn trong phòng tắt phụt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!