Chương 12: (Vô Đề)

Người đàn ông trước mặt đến cả tên mình cũng không nhớ nổi, chứng tỏ ít nhất đã rời khỏi cơ thể khoảng năm ngày.

Lê Kiến Mộc nhìn anh ta, giọng bình tĩnh:

"Vừa rồi anh ở đây, có thấy gì khác thường không?"

Người đàn ông nhíu mày suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.

"Có một luồng hơi thở đáng sợ lướt qua, tôi không dám ngẩng lên, cũng không nhìn rõ đó là gì."

Lê Kiến Mộc gật đầu.

Hợp lý.

Cô đổi cách hỏi:

"Anh biết tình trạng của mình hiện giờ không?"

Người đàn ông hơi ngập ngừng, rồi lại lắc đầu lần nữa.

Hỏi ba câu thì ba câu đều không biết. Gương mặt đẹp trai kia phối với đôi mắt trống rỗng, ngây ngô vô tội, tạo nên cảm giác đối lập đến kỳ lạ.

Cô kiên nhẫn giải thích:

"Bây giờ anh là sinh hồn, tức là anh chưa chết. Chỉ cần tìm được đường về cơ thể thì anh có thể sống sót."

Dù ký ức có trống rỗng, người đàn ông vẫn hiểu một điều—sống sót là quan trọng nhất.

Anh ta lập tức hỏi:

"Vậy cô có thể giúp tôi không?"

Do dự một lát, anh ta lại nói thêm:

"Điều kiện gì cũng được, cô cứ nói. Tôi chắc chắn rất có tiền."

Lê Kiến Mộc hơi nhướng mày, đôi mắt lóe sáng. Được, đi theo tôi.

Nói xong, cô xoay người bước đi.

Người đàn ông mừng rỡ, vội vàng nhấc chân đi theo. Nhưng anh ta quên mất, hiện tại mình là hồn thể, không còn chịu sự khống chế của trọng lực.

Bước chân vừa đưa ra, cả người anh ta bay thẳng về phía trước, xuyên qua cơ thể Lê Kiến Mộc một cách vô thức.

Lê Kiến Mộc: …

Cô hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói:

"Tôi không thích bị hồn thể xuyên qua."

Người đàn ông cứng đờ, lúng túng gãi mũi: … Rất xin lỗi.

"Lần sau chú ý một chút."

Nhất định!

Anh ta hứa chắc nịch, nhưng khi vô tình xuyên qua cô đến lần thứ ba, Lê Kiến Mộc cuối cùng không nhịn nổi nữa.

Cô giơ tay sờ cổ tay mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!