Chương 287: Hoả hình

Nét không vui trên gương mặt Thiền Vu Quân Thần đều bị Yên thị nhìn rõ ràng. Bà ta đi lên trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hách Liên Ngự Thuấn, "Ngươi thân là thái tử của Hung Nô, lại không chút để ý tới sự an nguy của bách tính, chỉ vì một nữ nhân mà lâm trận rút lui thì thành ra thể thống gì? Hôm nay khoái mã vừa đưa tin báo về nói Vu Điền đã sớm làm phản, mà ngươi đường đường một chủ soái lại đem mệnh phù giao cho thuộc hạ thì thực quá mức hoang đường."

Nói xong, Yên thị lại xoay người nhìn về phía Thiền Vu Quân Thần, "Thiền Vu, thần thiếp cho rằng với tội lỗi của thái tử, nếu không trừng phạt thật nghiêm sẽ không thể an định được lòng người."

Mi tâm của Thiền Vu cũng dâng lên một tia bất đắc dĩ. Hành động của Dạ Nhai Tích đã khiến ông ta thấy đau lòng, không ngờ đứa con trai ông ta thương yêu nhất cũng có thể làm ra việc hoang đường như vậy. Trong cơn tức giận ông ta lại cảm thấy hít thở không thông khiến Hách Liên Ngự Thuấn không nói lấy một câu, vội tiến lên đỡ lấy.

"Bây giờ mới nhớ tới phụ vương ngươi sao?" Thiền Vu vô lực nói, "Có một số việc phụ vương cũng không muốn tin. Ta vốn không phải người mê tín, nhưng lúc ngươi trở lại cũng đã thấy rồi. Toàn bộ dân chúng Hung Nô đều cầu xin giết Sở Lăng Thường vào ngày tế lễ mùa xuân. Cho dù ta tin tưởng Sở Lăng Thường thì cũng không thể vì một người mà mất đi cả thiên hạ. Lại nói về hành động của ngươi thì những lời Yên thị nói cũng không phải không có đạo lý.

Ngươi đường đường là một thái tử, lại là chủ soái bình định chiến loạn Vu Điền, sao có thể đem mệnh phù giao cho thuộc hạ?"

Hách Liên Ngự Thuấn thấy Thiền Vu hô hấp khó khăn như vậy thì rất lo lắng, lại thấy thái độ ông ta kiên định như thế thì hơi chau mày, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói, "Thiền Vu đã hiểu lầm nhi thần rồi. Giang sơn

- hồng nhan, bên nào nặng, bên nào nhẹ, trong lòng nhi thần luôn có sự cân nhắc. Nhưng Lăng Thường có mang cốt nhục của nhi thần, cho dù nhi thần không để ý đến sự sống chết của nàng thì cũng không thể để huyết mạch của Hung Nô bị diệt được."

"Chuyện đó ngươi không cần bận tâm nữa. Hôm qua Sở Lăng Thường đã chủ động uống thuốc phá thai, hài nhi của ngươi đã không còn nữa rồi." Yên thị ở một bên thâm trầm lên tiếng.

"Cái gì?" Hách Liên Ngự Thuấn ngây ra vì khiếp sợ.

"Sở Lăng Thường cùng Dạ Nhai Tích chỉ một lòng làm việc cho Đại Hán. Dạ Nhai Tích không biết lấy từ đâu mấy thứ đan dược lừa gạt phụ vương ngươi uống vào, mục đích là muốn gia hại phụ vương ngươi. Mà Sở Lăng Thường cũng phối hợp với Dạ Nhai Tích, dùng vu cổ thuật đem tới tai hoạ cực lớn cho Hung Nô. Hai người này vẫn luôn một lòng ghi hận người Hung Nô đã độc hại Hàn Thiền Tử, nhất là Sở Lăng Thường vẫn luôn coi Hàn Thiền Tử như cha mình.

Thử hỏi một người như vậy sao có thể cam tâm tình nguyện sinh hạ hài nhi cho ngươi chứ? Thái tử, là ngươi quá trầm mê với nữ sắc, chẳng lẽ bây giờ vẫn còn muốn vì cô ta mà hao tâm tổn trí hay sao?"

Hiện giờ, Yên thị đã cài khá nhiều thân tín xung quanh Thiền Vu, cho nên chân tướng sự việc thế nào bà ta cũng không ngại người khác biết. Thứ bà ta muốn rất đơn giản, chính là để cho con trai mình ngồi lên ngôi vị Thiền Vu, báo thù cho Thượng Phúc vương.

Cả phần lưng của Hách Liên Ngự Thuấn đã cứng đờ lại. Mãi lâu sau, bàn tay hắn vẫn siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt cũng âm trầm vô hạn.

***

Đại lao…

Cái chết của Dạ Nhai Tích đã khiến Nam Hoa hoàn toàn tuyệt vọng, thương tâm muốn chết. Kể từ lúc bị giải về lại phòng giam, cô không hề nói lấy nửa lời, ánh mắt khô cạn tựa ngọn đèn sắp hết dầu.

Nam Hoa nhắm đôi mắt lại, vết thương được xử lý qua đã không còn chảy máu nhưng trái tim của cô thì vẫn không ngừng tứa máu.

Đôi mắt sáng trong như băng phách thạch kia vẫn luôn hiện ra trong đầu óc Nam Hoa, mà ánh mắt của Dạ Nhai Tích nhìn cô trước khi chết lại khiến nỗi bi thương lần nữa tái hiện.

Giọng nói của Dạ Nhai Tích vẫn còn đó, dịu dàng êm ái hệt như trước, "Ta và nàng còn có thời gian cả một đời, thời gian đó đủ để ta dẫn nàng đi khắp đại giang nam bắc. Ta muốn cho nàng thấy giang sơn đẹp như gấm vóc."

Vì sao nói là còn thời gian cả một đời rồi lại đảo mắt đã cách biệt trời nam đất bắc như vậy?

Kiếp này đã định khó có thể nắm tay, vậy còn kiếp sau thì sao đây? Cô phải làm sao mới có thể tìm được huynh ấy?

Phía bên kia của thiên lao, Sở Lăng Thường lặng lẽ dựa vào một góc cột, còn ở một gian phòng khác là Y Trĩ Tà. Gương mặt hai người họ đều mang đậm nét bi thống, nhất là Sở Lăng Thường. Nước thuốc vẫn không ngừng đảo lộn trong bụng nàng khiến dạ dày co thắt lại đau đớn. Vì mình, vì hài tử, vì sư huynh đã quá cố…

Huynh trưởng như cha. Sư huynh vừa mất khiến nàng có cảm giác như trời sập xuống…

Thật lâu sau, Y Trĩ Tà mới mở miệng, giọng nói lộ ra vạn phần bất đắc dĩ cùng ủ dột, "Thật xin lỗi, là ta khiến mọi người mệt mỏi như vậy, liên lụy đến Dạ Nhai Tích khiến hắn…"

Sở Lăng Thường yếu ớt lên tiếng đáp lại, "Là chúng tôi liên luỵ đến ngài mới đúng!"

Nàng lúc này đã không còn để tâm đến chuyện gì nữa mà chỉ có một ước nguyện là mong sư huynh có chỗ an táng đàng hoàng.

"Lăng Thường, nàng sao rồi?" Y Trĩ Tà nghĩ đến chén thuốc nàng vừa uống, đau lòng hỏi khẽ.

Sở Lăng Thường nhẹ nhàng lắc đầu, bàn tay chậm rãi đặt lên bụng, hít sâu một hơi rồi mệt mỏi nói, "Hy vọng lần này Yên thị không phát hiện được." Lúc uống chén thuốc phá thai kia, nàng phát hiện trong đó có thêm một chút lục cốc cùng cam điềm có tác dụng hoá giải tác dụng của thuốc. Ngoại trừ Thanh Tụ, sẽ chẳng có ai có thể biết được công dụng thực sự của hai vị thuốc kia.

Về phần sau này sẽ thế nào, Sở Lăng Thường cũng không rõ ràng lắm. Chỉ cần có thể giữ được hài tử, bất kể thuốc gì nàng cũng sẽ uống.

"Lăng Thường, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hiện Ngự Thuấn đã trở lại hoàng thành." Y Trĩ Tà tính toán một chút rồi khẽ lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!