Đại hiền giả khát khao cái chết
- Chương 6
Vì đã quá chán ngán con người và ẩn mình trong xưởng vẽ để bầu bạn với tinh linh cây, nên tôi không biết phải đối xử với đứa trẻ mười hai tuổi đang ngồi một cách khó chịu trên ghế sofa trong xưởng của tôi như thế nào.
Ước gì nó khóc hay mè nheo như một đứa trẻ bình thường. Nhưng Irkus, đúng là nhân vật chính, lại rất chững chạc.
"Ngươi vào rừng phía nam với mục đích gì? Ngay cả một đứa trẻ năm tuổi cũng biết vào đây là chết."
"Ta chỉ vào để trốn khỏi sự truy đuổi."
"Truy đuổi?"
Chắc là Radan… gì đó. Thái tử hay hoàng tử đầu tiên, hay cả hai? Chẳng phải đó là nhân vật phản diện luôn xuất hiện trong các cuốn tiểu thuyết fantasy sao?
Tôi đã biết tất cả, nhưng vẫn giả vờ không biết mà hỏi lại.
"Vì chuyện gia đình… có những người muốn giết ta. Họ cứ đuổi theo nên ta không còn cách nào khác ngoài việc chạy vào rừng."
"Thật nực cười. Ngươi như con cáo chạy vào hang cọp vậy. Tinh linh cây thực sự rất ghét con người."
"Nhưng người lại sống ở đây."
"Ta không hẳn là con người."
Ở thế giới này, một người bình thường thường không sống quá 60 tuổi. Phù thủy sống chung với con người còn chết nhanh hơn. Hơn nữa, những tộc có tuổi thọ cao hiếm khi sống thành bầy đàn như con người.
Vì vậy, tôi, một người đã sống 400 năm và sống một mình, rất khó để nói rằng mình là một người bình thường.
"Ta nhắc lại, ta không làm từ thiện. Dù ngươi có khóc lóc cầu xin giúp đỡ, ta cũng sẽ không giúp nếu không có gì đổi lại."
"Ta đã không cầu xin người giúp đỡ."
"Ngươi định làm gì nếu không có sự giúp đỡ của ta?"
"Ta có thể tự lo được."
"Ngay cả khi ta đuổi ngươi ra khỏi khu rừng này ngay bây giờ? Ngươi là tam hoàng tử của Đế chế Robein. Chắc chắn có rất nhiều kẻ muốn giết ngươi."
Irkus mở to mắt nhìn tôi, như thể hỏi "Làm sao người biết?". Sao mà tôi không biết. Ta đã đọc tập 1 của cuốn tiểu thuyết có ngươi khi ta còn là học sinh cấp 3 đấy.
"…Người biết ta sao?"
"Ngươi đã quên rằng ngay từ đầu ta đã gọi tên ngươi rồi à."
Tôi chỉ nở một nụ cười đúng chất đại hiền giả.
Danh hiệu đại hiền giả này thật hữu ích trong những trường hợp như thế này. Nó giúp tôi dễ dàng vượt qua bất kỳ câu hỏi nào chỉ bằng cách giả vờ biết tuốt.
"Ta sẽ tự mình giành lấy ngai vàng."
"Một đứa trẻ không biết ma thuật làm thế nào? Ngươi có thầy chưa? Dù có tiềm năng đến đâu, ngươi cũng không thể trở thành pháp sư nếu không có thầy."
"Ta sẽ học từ bất kỳ ai… Nó không nhất thiết phải là ma thuật. Cũng có kiếm thuật nữa."
"Sử dụng kiếm sẽ chậm hơn việc thi triển ma thuật tấn công."
"Nếu đâm bằng kiếm trước khi ma thuật được thi triển, thì pháp sư cũng sẽ chết thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!