Chương 23: (Vô Đề)

Đại hiền giả khát khao cái chết

- Chương 23

Một thế giới mà con người không thất vọng về nhau sẽ không đẹp.

Không thất vọng có nghĩa là không kỳ vọng, và không có kỳ vọng vào một người có nghĩa là không quan tâm đến người đó.

"Tôi đã làm người tổn thương sao?"

"Không."

"Tôi đã hy vọng người sẽ thất vọng lớn."

Nhưng bất kể thế giới này có đẹp đến đâu, khi đã trải qua một thời gian dài như tôi, người ta sẽ chán bất kỳ vẻ đẹp nào.

Lời nói của Irkus rằng cậu ta đã hy vọng tôi sẽ thất vọng đã làm tôi tổn thương. Tôi cứ tưởng chỉ mình tôi đang cố gắng làm tổn thương cậu ta, nhưng thật buồn cười khi Irkus cũng muốn làm tổn thương tôi.

So với những người có dòng máu phù thủy, những người mà quá trình lão hóa diễn ra chậm, Irkus lại lớn rất nhanh. Bằng chứng là cả về thể chất lẫn tinh thần, cậu ta đều thay đổi nhanh chóng mỗi khi tôi nhận ra.

Terries nói rằng tôi đã quá quen với một thế giới trôi chậm, nên tôi mới làm ầm ĩ lên khi thấy Irkus không thay đổi nhiều, nhưng tôi có ý kiến ​​khác.

Cho đến khi mười hai tuổi, Irkus là một đứa trẻ đã cố gắng để không làm tôi thất vọng. Cậu ta không phải là một con lươn trơn trượt cố gắng thăm dò để làm tổn thương tôi.

"Nếu người không muốn, người không cần phải giúp tôi. Đây là việc của tôi."

"Ngươi thà chết cũng không nói không. Chỉ trong những trường hợp như thế này ngươi mới không nghe lời ta."

"Tôi bình thường cũng đâu có nghe lời. Chỉ là người nghĩ tôi là một học trò ngoan thôi."

Tôi không biết phải phản ứng thế nào với sự nổi loạn đột ngột của Irkus.

Tôi chỉ im lặng. Nếu tôi biết trước, thay vì học thuộc lòng từ vựng tiếng Anh và công thức toán học trước khi đến thế giới này, tôi đã xem các chương trình nuôi dạy con cái cả ngày và đọc các cuốn sách về cách đối phó với con cái đang tuổi dậy thì.

Tại sao trường học lại không dạy những thứ này? Những thông tin này sẽ hữu ích hơn nhiều trong một cuộc sống dài hơn là những bài đọc tiếng Anh vô dụng.

Đây là lần đầu tiên tôi nuôi dạy một đứa trẻ trong suốt cuộc đời dài của mình, và tôi không biết phải làm thế nào để giải tỏa cảm giác bực bội như nghẹn thở này. Việc giải quyết mâu thuẫn này chắc chắn sẽ khó hơn nhiều so với việc giải quyết một công thức ma thuật vĩ đại. Vì công thức đó có một phương pháp giải quyết và một câu trả lời rõ ràng.

"Ta sẽ giúp ngươi."

"…."

"Ta là người giám hộ của ngươi mà."

Nếu tôi thờ ơ một chút, đó sẽ là sự bỏ mặc, và nếu tôi quan tâm một chút, đó sẽ là sự bao bọc quá mức.

Thật khó để giữ được sự cân bằng. Dù tôi vẫn có thể kiểm soát cậu ta khi cậu ta mười hai tuổi, Irkus, người đã trở nên đủ mạnh và đã bước chân vào xã hội và gặp gỡ nhiều người khác ngoài tôi, lại liên tục thoát khỏi tầm tay tôi.

"Người vẫn nói như một vị thần."

"Ta ư?"

"Vâng, luôn luôn."

Thay vì nhăn mặt hay thể hiện sự bất mãn, Irkus chỉ mỉm cười. Một cái bóng mờ nhạt lướt qua đôi mắt tím của cậu ta.

"Kể cả khi tôi không phải là một tín đồ."

Dù tôi biết Irkus đang khó chịu, nhưng tôi đã cố tình giả vờ như không biết. Đó là cách tốt nhất cho cả hai chúng tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!