Đại Hào Môn
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Biên tập: Vân Du
Nguồn: Truyen. org
Đáng ngạc nhiên là kết quả vẫn ngoài dự đoán của mọi người, Đặng Thông Thiên vươn bàn tay to lớn ra, khi Vương Chí Cương chưa hồi phục lại tinh thần thì Đặng Thông Thiên đã đoạt lại noãn ngọc rồi đặt lên bàn trà một cái Bộp, sau đó hắn ngẩng đầu lên, mắt cũng không thèm liếc Vương Chí Cương một cái.
Vừa rồi, ít nhất Đặng Thông Thiên còn nói hai câu với người đàn ông chín chắn nhưng từ đầu đến giờ, Đặng Thông Thiên chưa hề nói câu nào với Vương Chí Cương cả.
Vương Chí tức giận nuốt xuống vài ngụm nước bọt, gương mặt béo phì đỏ bừng lên, hung hăng trừng mắt liếc Đặng Thông Thiên. Nếu như đây là Lĩnh Nam thì cho dù tên họ Đặng kia có lợi hại đến đâu đi nữa thì Vương Chí Cương cũng nhất định phải khiến hắn mất mặt.
Đã liên tục có hai ông chủ lớn bị mất mặt nên những người khác không dám lên tiếng để tránh phải nếm mùi thất bại như vậy.
Nếu như viên noãn ngọc này thật sự giống như những gì người đàn ông chín chắn và Vương Chí Cương nói, linh lực thật sự chỉ còn lại hai phần thì năm vạn khối đã là mức giá cao nhất rồi, cũng sẽ không có người nào đưa ra mức giá cao hơn.
Chỉ có những kẻ ngốc mới tham gia loại giao dịch này, ai lại vô duyên vô cớ quăng tiền trong nước chứ. Tên đầu trọc Đặng Thông Thiên này tốt số vậy sao? Sao lại cho hắn ưu đãi lớn như vậy chứ!
Lúc này, Tiêu Phàm đang chậm rãi đi đến, cũng không thèm nhìn viên noãn ngọc, cậu ta cầm trong tay Ngũ Phẩm Diệp Sơn Tham lấy từ trên người Tân Lâm qua rồi nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, mỉm cười nói với Đặng Thông Thiên:
- Muốn đổi không?
Ngay tức khắc xung quanh vang lên nhiều tiếng kinh hô.
- Ô ....
Vừa rồi, Vương Chí Cương với Trần tổng đã ra giá đến hai mươi lăm vạn để mua cây Diệp Dã Sơn Tham này, nhưng Tiêu Phàm một chút cũng không động tâm. Bây giờ cậu ta lại đem nó đổi lấy Hỏa Nham Noãn Ngọc, giá trị cao nhất là năm vạn tệ.
Có phải là hắn bị điên rồi không?
Hay là người đàn ông chín chắn cùng với Vương Chí Cương đều nhìn nhầm, trên thực tế viên noãn ngọc này đúng là một thứ tốt?
Nhưng suy nghĩ lại dường như có chỗ không đúng.
Người đàn ông chín chắn với Vương Chí Cương cũng không phải là người mới, bọn họ đã ngắm nhìn dược liệu bao nhiêu năm rồi, làm sao có thể ngay cả noãn ngọc cũng không thể phân biệt được chứ?
Nếu chỉ là một người thì có khả năng nhìn nhầm, nhưng cả hai người có kinh nghiệm đồng thời nhìn nhầm thì đúng là chuyện không thể xảy ra.
Không biết cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào?
- Đổi
Đặng Thông Thiên không nhiều lời, từ trong cổ họng hắn chỉ bật ra một chữ như vậy rồi cầm lấy cây Ngũ Phẩm Diệp. Hắn là người hái thuốc lão luyện nhiều năm, dù rằng Miêu Cương không có Diệp Dã Sơn Tham nhưng Ân Chính Trung đã đích thân giám định qua thì tuyệt đối không phải là đồ giả.
Tiêu Phàm cười cười, khom người cầm lấy viên noãn ngọc, cậu ta vừa mới đưa tay đến gần cái hộp màu vàng đất dự định cầm lấy cất vào túi, thì một bàn tay đỏ thắm vươn ra nhanh như cắt bắt cái hộp trở lại, người đó chính là Đặng Thông Thiên, hắn từ trên cao nhìn xuống Tiêu Phàm, lạnh lùng nói:
- Ngũ Phẩm Diệp chỉ đổi lấy noãn ngọc, không bao gồm cái hộp này.
Tiêu Phàm bật cười, chậm rãi đi thẳng đến trước mặt Đặng Thông Thiên, nhẹ nhàng nói:
- Đặng đại ca, dùng Ngũ Phẩm Diệp đổi lấy cái hộp này thì quả thật không đủ, anh còn muốn đổi lấy thứ gì nữa không? biết đâu tôi có thể đổi cho anh thì sao?
Tiêu Phàm không nhanh không chậm nói, giọng điệu không mang theo chút tức giận nào.
Đám người xung quanh lập tức mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa hưng phấn, hóa ra bảo vật thật sự là cái hộp màu vàng đất viền đen kia sao? Nhiều người như vậy mà không ai nhìn ra được?
Tuy những người này đến xem náo nhiệt nhưng họ cũng không phải là kẻ nhàn rỗi, họ đều là những thương nhân trong ngành dược liệu, ai ai cũng khôn khéo cả, chẳng lẽ hôm nay họ gặp được cao thủ thật sự?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!