Thời điểm Diệp Cô Vũ tới thôn Lão Hà, Tiêu Phàm cũng chưa vội vã rời khỏi huyện Thái Hoa, hắn đi đại viện Chúc gia.
Nếu như Diêm đại sư đã nói, Luân Hồi Tương và tu luyện khẩu quyết, pháp tướng kia có liên quan tới con quỷ nhỏ của đại viện Chúc gia, như vậy thì nhất định phải tới Chúc gia một chuyến. Nhiều năm như vậy, Tiêu Phàm cũng không tin mình có thể lấy được tin tức gì từ đại viện Chúc gia.
Có thể lấy lại được chương thứ sáu Luân Hồi Tương và tu luyện khẩu quyết và tướng pháp đã khiến cho Tiêu Phàm vô cùng vui vẻ rồi.
Quả nhiên là một cơ duyên lớn lao a!
Tiêu Phàm chỉ ôm theo tâm tư may thì được mà đi.
Lúc tới đại viện Chúc gia, Tiêu Phàm vẫn phải thất vọng, sự việc đã qua hơn mấy chục năm, đại viện Chúc gia không còn hưng thịnh như trước, đã biến thành thôn dân cư lộn xộn.
Tuy nhiên Tiêu Phàm vẫn dừng chân ở một hộ nông gia để nghỉ ngơi một lát, ở ngay đại viện Chúc gia nổi lên một quẻ, quẻ cho thấy không có bất cứ chỉ dẫn nào, giác quan thứ 6 của Tiêu Phàm cũng không cảm nhận được điều gì.
Tiêu Phàm tin đại viện Chúc gia hẳn đã không còn thứ hắn muốn tìm.
Thân là chưởng giáo chân nhân vô cực môn, nếu quả thực cùng
"vô cực cửu tương thiên" thất lạc, Tiêu Phàm không có khả năng không có cảm ứng gì. Giác quan thứ 6 của thuật sư là thần niệm chi lực nhiều khi có tác dụng mà người thường không thể tưởng tượng ra được.
Tiêu Phàm không ở lại qua đêm tại đại viện Chúc gia, cám ơn nông hộ kia liền leo lên xe việt dã xuất phát về trấn Thái Hoa.
Thời điểm tới được thị trấn, điện thoại của Tiêu Phàm vang lên.
- Diêm tiên sinh?
Tiêu Phàm nhấn nút trả lời.
Lúc dời khỏi thôn Lão Hà, Tiêu Phàm đã đáp ứng yêu cầu của Diêm Thái Hoa, Tiêu Phàm cùng ông ta trao đổi số điện thoại.
Nói thể nào thì Diêm Thái Hoa cũng là truyền nhân Thủy Kính thần, lần này cũng vì ông ta mới có thể tìm được khẩu quyết và pháp tướng thất lạc nhiều năm, Tiêu Phàm cũng không có ý từ chối.
Tuy nhiên Diêm Thái Hoa gọi vào lúc này khiến Tiêu Phàm có chút dự cảm bất thường.
- Tiêu chân nhân, phái Thủy Kính chúng tôi đắc tội gì với ngươi sao?
Điện thoại vừa thông, Diêm Thái Hoa đã nổi giận đùng đùng chất vấn.
Hai hàng lông mày Tiêu Phàm hơi nhăn lại, nói:
- Diêm tiên sinh, có chuyện gì xin nói thẳng, không cần lòng vòng quanh co.
Trong lòng càng thêm có cảm giác kì quái, nghe giọng điệu của Diêm Thái Hoa này khẳng định đã xảy ra việc không nhỏ, bằng không Diêm Thái Hoa cũng không tới mức hổn hển như vậy. Điều kì quái chính là Tiêu Phàm không có nửa điểm dự cảm được.
Đối với việc chưởng giáo chân nhân tu luyện Luân Hồi Tương mà nói, đây không phải là sự việc tầm thường.
Nguyên nhân của sự giảm cảnh giới thuật pháp không phải là nguyên nhân duy nhất.
- Nếu chúng tôi không đắc tội gì với ngươi, tại sao ngươi đem tin tức tiết lộ ra ngoài? Tôi thì chẳng sao cả, nhưng sư phụ tôi đã lớn tuổi như vậy, cũng phải kinh hoảng theo, ngươi nói xem tôi phải nhẫn nhục kiểu gì đây?
Diêm Thái Hoa bất chấp phong độ, quát to trên điện thoại.
Xem ra cũng không thể trách ông, bất kể ai trải qua việc vừa rồi, tâm tình đều như vậy. Diệp Cô Vũ tuy không giết ông, nhưng cảm giác bồi hồi đi dạo quỷ môn quan so với cái chết càng khó chịu hơn.
Diêm Thái Hoa thật sự cảm thấy, ông sống hay chết chỉ phụ thuộc vào ý muốn của Diệp Cô Vũ.
Loại cảm giác không thể nắm bắt được vận mệnh của chính mình, Diêm Thái Hoa nhiều năm qua chưa bao giờ gặp.
Diêm Thái Hoa nhận định là do Tiêu Phàm lộ ra tin tức, nếu không, Diệp Cô Vũ làm sao có thể tìm tới tận cửa thể này. Xem Diệp Cô Vũ như vậy, giao dịch giữa bọn họ rõ như lòng bàn tay, Diêm Thái Hoa còn có thể khẳng định, mình tuyệt đối không để lộ tin tức này cho người khác biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!