Chương 21: Tuyết vực đao vương

Đại Hào Môn

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​

Biên tập: Vân Du

Nguồn: Truyen. org

Một người có tấm lòng tốt đẹp như Thâu Vương (Vua trộm) lại bị người ta phá hư cửa xe.

Chiếc xe mà Gia Cát Ánh Huy lái tới chính là một chiếc xe hiệu Tiệp Đạt hết sức bình thường, ở bãi đỗ xe dưới đất của khác sạn Đức Vân hoàn toàn không thấy được chiếc nào bình thường như chiếc này cả.

Trên cơ bản thì không có nhân viên an ninh nào lại quan đi tâm đến một chiếc xe bình thường như vậy cả.

Thật ra thì Thâu Vương cùng với nhân viên đặc công là cùng một người. Bất kể hình dáng bên ngoài, trang phục trên người hay những phương diện khác càng biểu hiện bình thường càng tốt, càng dễ dàng Hoàn thành nhiệm vụ và an toàn rút khỏi hiện trường.

Khóa cửa xe Tiệp Đạt đã bị người ta động tay động chân. Việc này không phải do Thâu Vương làm, cho dù ai cũng có thể liếc mắt nhìn ra. Đây đúng là do sức mạnh phá hư, trực tiếp làm cho khóa cùng với cửa xe biến dạng.

Gia Cát Ánh Huy cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Hắn đã đem xe Tiệp Đạt đỗ ở một góc của bãi đỗ xe, di chuyển qua khúc cua thì có một cánh cửa thoát hiểm, xa hơn mới có một lối đi. Tuyệt đối không có một kẻ trộm nào lại đưa mình vào một con đường cùng nguy hiểm như vậy cả.

Trong chớp mắt Gia Cát Ánh Huy đã bắt lấy chìa khóa xe, dự định rời khỏi đây từ cánh cửa khẩn cấp kia.

Quyết định của hắn rất quyết đoán, động tác cũng rất nhanh nhẹn. Nhưng mà vẫn như trước chậm hơn một bước.

Khi hắn vừa xoay người thì liền thấy một người đang từ từ đi về phía hắn.

Một thầy tu ở Tây Tạng.

Dáng vẻ ước chừng khoảng ba mươi mấy tuổi, mặc quần áo thầy tu màu vàng, tóc cắt ngắn, chân trần, vóc người cao gầy, cánh tay dài đáng kinh ngạc, bàn tay thì đặc biệt lớn, nếp nhăn thì tung hoành ngang dọc trên mặt như là dùng một con dao nhỏ khắc thành, cũng giống như là những ghềnh đá cao được điêu khắc trên vách đá trải qua những năm tháng bể dâu vậy.

Biểu cảm trên mặt của Lạt Ma cũng giống như nham thạch lạnh như băng, không hề mảy may có một chút sống động nào cả, cứng rắn và rét buốt.

Bước chân của Lạt Ma không nhanh không chậm, mỗi một bước đi đều rất vững vàng. Mặc dù hắn đi chân trần nhưng tiếng mỗi bước chân hạ xuống rơi vào trong tai của Gia Cát Ánh Huy lại mơ hồ như có tiếng sấm sét vang dội.

Vì sự xuất hiện của Lạt Ma nên bãi đậu xe vốn có mấy phần nóng bức đã lập tức trở nên lạnh lẽo. Dường như nhiệt độ không khí xung quanh đột nhiên hạ xuống vài độ, giống như cái đang đi về phía Gia Cát Ánh Huy không phải là một người mà là một tòa núi tuyết.

Càng đến gần thì nhiệt độ không khí càng lạnh hơn một phần.

- Tuyết Vực Đao Vương? Chiết Lặc Kiền Bố?

Tâm tính Gia Cát Ánh Huy rất thiện lương cuối cùng cũng bị phá hư không còn một mống, hai mắt vốn lim dim bỗng lóe ra ánh sáng sắc bén, khóe miệng khẽ giật giật.

Hắn đã từng nghe nói qua về người này.

Hắn là đệ nhất vệ sĩ bên cạnh thủ lĩnh Đại Lạt Ma, cũng chính là đệ nhất cao thủ trong Mật Tông Hoàng Giáo, đồng thời là đệ nhất dũng sĩ ở cao nguyên Tuyết Vực!

Trên giang hồ có biệt hiệu là Tuyết Vực Đao Vương.

Uy danh vang dội!

- Đan Tăng Đa Cát.

Tuyết Vực Đao Vương nói ra tên của mình, giọng nói cũng giống như bề ngoài của hắn, cứng rắn, lạnh như băng không có chút ấm áp nào, lại càng không mang theo chút tình cảm nào.

Đan Tăng Đa Cát.

Tàng truyền Phật Giáo Kim Cương Hộ Pháp!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!