Chương 14: Âm mưu

Đại Hào Môn

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​

Biên tập: Vân Du

Nguồn: Truyen. org

Bất kể lúc nào, chỉ cần Tiêu lão gia tỉnh lại thì tâm trạng rất thư thái, nói chuyện rất rõ ràng. Với một ông cụ tuổi đã qua bát tuần mà nói thì điểm này càng thêm đáng quý.

- Tiểu Phàm.

Tiêu lão gia vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cháu trai nên trên gương mặt gầy yếu của ông có chút tươi cười. Ông cụ vẫn rất yêu quý đứa cháu trai của mình, dựa theo tiêu chuẩn của người bình thường mà nhận xét thì Tiêu Phàm quả thực rất tốt.

Từ nhỏ cậu ta rất chăm chỉ hiếu học, khiêm tốn ngoan ngoãn, không có chút thói hư tật xấu nào cả, bài vở cũng rất tốt, còn công việc và thu nhập thì cũng ổn định. Về việc yêu thích văn hóa Đạo gia thì chỉ có thể nói là sở thích cá nhân của cậu ta mà thôi.

Mặc dù Tiêu Phàm ghi danh vào Học Viện Đạo Giáo, sau khi tốt nghiệp lại vào làm ở Cục Tôn Giáo, Tiêu lão gia cũng đã từng phản đối nhưng cuối cùng vẫn nghe theo quyết định của Tiêu Phàm.

Điều này cũng không ảnh hưởng đến sự yêu quý của Tiêu lão gia với Tiêu Phàm, nhưng mà kể từ lúc đó thì hai ông cháu không còn có bao nhiêu đề tài nói chuyện.

Tiêu Phàm cũng không thể cùng với một vị lão gia lập nên trăm chiến công lớn, có chủ nghĩa cách mạng kiên định bàn luận về đề tài phong thủy, nên phần lớn thời gian hai ông cháu ở cùng đều là Tiêu Phàm lẳng lặng lắng nghe ông nội kể về những năm chiến tranh và một số tin đồn thú vị hiện nay thôi.

Tiêu lão gia vừa tỉnh lại thì đầu tiên đã nhìn thấy đứa cháu trai mình yêu quý nên tâm tình của ông dường như cũng không tệ lắm. Ông lại thấy ánh mắt quan tâm lo lắng của Tiêu Phàm thì vừa cười tự giễu vừa nói:

- Ông nội già rồi nên thân thể không còn nghe lời nữa, xem ra ông sống không được bao lâu nữa rồi ...

Trãi qua chiến tranh hơn mười năm, nhìn thấy nhiều cảnh sinh ly tử biệt nên ông đã sớm coi nhẹ sống chết.

Y tá Trương bước lên đắp chăn cho ông cụ, khẽ nói:

- Thủ trưởng à, ông bây giờ thật sự rất yếu, không nên nói nhiều đâu.

Bà nói xong thì liếc mắt với Tiêu Phàm, vẻ mặt vừa vui mừng vừa khâm phục.

Thuật châm cứu này đúng là vô cùng kỳ diệu, những giáo sư có danh tiếng ở bệnh viện lớn, có hơn mười năm kinh nghiệm làm bác sĩ đã bận rộn cả ngày cũng không thể làm cho lão gia tỉnh lại, nhưng Tiêu Phàm vừa đến châm cứu cho lão gia một lát thì lão gia liền tức khắc tỉnh dậy.

Nhìn ông vẫn tràn đầy sức sống, trên mặt cũng dần dần hồng hào hơn. Đối với một ông cụ hơn tám mươi tuổi lại bệnh nặng mà nói thì đây thật đúng là khó lường.

Chỉ có Tiêu Phàm mới hiểu rõ được, ông nội có thể nhanh tỉnh lại, khí sắc hồng nhuận thì châm cứu chỉ là biểu trưng mà thôi, cái quan trọng chính là hắn đưa chân khí vào trong cơ thể ông nội, đánh thức sinh cơ của ông. Nhưng mà việc này chỉ là tạm thời mà thôi, khó có thể kéo dài được.

Khi Tiêu Phàm quan sát khí sắc của ông nội, lại cẩn thận xem xét mạch tượng thì trong lòng cậu ta càng lo lắng hơn.

Sinh cơ của ông vẫn chưa bị cắt đứt, điểm này cơ bản giống với những suy đoán về tuổi thọ ông nội của cậu ta trước kia, nhưng trong cơ thể ông có hơn một dòng âm sát khí.

Với trình độ thuật pháp cao thâm của Tiêu Phàm thì đương nhiên là cậu ta biết được dòng âm sát khí này là có nguồn gốc từ bên ngoài, cũng không phải tự động mà hình thành.

Nói theo cách khác thì ông nội dường như là gặp ám toán. Đây chính là chỗ khiến cho Tiêu Phàm hoảng hốt và nghi ngờ.

Người có công lớn như ông nội chắc chắn được an bài bảo vệ rất nghiêm ngặt đó là điều không thể nghi ngờ. Với thủ đoạn thông thường thì không có khả năng ám toán ông nội, hơn nữa, không ai dám làm như thế, việc này nếu như bị điều tra ra thì nhất định là một đại án kinh thiên, thế nào cũng dấy lên một hồi bất ổn chính trị, toàn bộ tình hình chính trị sẽ bị ảnh hưởng thật lớn.

Mặc dù cấp cao chính trị cho tới bây giờ vẫn chưa có khoản thời gian nào yên ổn thật sự cả, lúc nào cũng như mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt, nhưng mà theo tình hình chính trị hiện nay thì vẫn tương đối ổn định, các thế lực chính trị lớn cơ bản vẫn ở trạng thái cân bằng, tranh đấu nhỏ thì không thể tránh được nhưng cũng chưa từng xảy ra tranh đấu lớn.

Mọi người đều rất thận trọng, không dám tùy tiện hành động. Vậy thì ai dùng thủ đoạn hèn hạ làm hại đến ông nội chứ?

Như thế thì luồng âm sát khí trong cơ thể ông nội là đến từ đâu? Hơn nữa, còn hung ác độc địa như thế, ngón tay của Tiêu Phàm để trên mạch của ông nội, ngay tức khắc đã nhận ra được ông nội thế nhưng lại bị thuật pháp cực kỳ cao minh làm hại!

Nhưng mà trong một thời gian ngắn, Tiêu Phàm cũng không dám khẳng định rõ ràng.

Tướng thuật phong thủy có nói đến các thế hệ dân gian của nước ta đều có, cái được lưu truyền phải vô cùng kỳ diệu, cũng thực sự có chút thần kỳ. Tiêu Phàm là một thầy tướng số có trình độ rất cao nên biết rõ chỗ lợi hại của thuật pháp chính ở chỗ thiên lý rõ ràng, báo ứng rất chính xác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!