Chương 9: (Vô Đề)

Vi Huấn quả nhiên mang về một chồng bánh hồ ma thơm ngào ngạt, Thập Tam Lang thì không biết từ đâu hái được hai quả lê lớn bằng nắm tay. Ba người ngồi vây quanh bếp lò, vừa làm nóng bánh, vừa nướng lê. Bữa ăn tuy đạm bạc, chẳng có chút thịt cá nào, song đều vì tình cảnh của nàng mà ra, công chúa dẫu đói đến mức cồn cào cũng chẳng thể mở miệng trách móc nửa lời.

Thập Tam Lang hăng hái tán dương: "Một chồng bánh hồ ma ngoài chợ chỉ hai văn một cái, riêng cửa tiệm lâu đời ở Phụ Hưng Phường bán ba văn một chiếc, năm văn hai cái, ấy vậy mà vẫn cung không đủ cầu. Đúng là tay nghề hơn người! Công chúa xem này, mặt bánh rắc đầy mè trắng, trong nhân thì thấm đẫm dầu thơm!"

Công chúa mệt mỏi liếc mắt nhìn hắn, môi cong khẽ nói: "Bánh ngon đến vậy cũng chẳng ngăn nổi cái miệng đệ huyên thuyên, đã hiểu rõ đến mức ấy, sao không làm chức "Thượng thực cục phụng ngự", chuyên lo ngự thiện trong Điện Trung Tỉnh cho xong?"

Thập Tam Lang không lấy làm giận, lại tò mò hỏi: "Đệ từng nghe công chúa trong cung cũng ăn như mọi người, chẳng hay so với dân gian chúng ta có gì khác biệt chăng?"

Công chúa khẽ thở dài, đáp: "Ngày thường dưa ban thưởng cho quan viên hay cung nhân đều cùng một loại, nhưng khác ở chỗ là được ăn cùng đá lạnh."

Thập Tam Lang mắt sáng như sao: "Mùa hạ mà có băng dùng, còn quý hơn dưa cả trăm ngàn lần! Xem ra khác biệt chẳng nằm ở thứ ăn, mà là ở cách ăn."

Lê nướng đã chín, Vi Huấn dùng dao găm chẻ ra từng múi, chia đều cho ba người. Bánh hồ ma giòn rụm, lê nướng mọng nước, trong cơn đói khát, món ăn thô sơ ấy lại trở nên ngon đến lạ.

Ăn no 7 phần, Vi Huấn lấy ra một miếng khăn vải dày cộm, mở ra bên trong là mấy quả hồng đỏ au cùng vài quả quýt vàng tươi.

Vạn Thọ Công Chúa từ nhỏ ăn khắp các loại sản vật tiến cống bốn phương, liếc một cái đã nhận ra: đây là quả hồng Hỏa Tinh Lâm Đồng và quýt Động Đình trứ danh. Trong lòng không khỏi giật mình kinh ngạc.

Lâm Đồng cách Trường An chẳng xa, hồng Hỏa Tinh mùa thu từng xe từng vạn chở ra chợ bán, vốn chẳng hiếm lạ gì. Nhưng giờ mới tháng Sáu, chưa đến mùa, có được loại quả chín sớm thế này tất là phải trồng riêng trong nhà ấm, ủ lửa, tốn kém vô cùng. Thường chỉ tiến cống riêng cho hoàng thất.

Mà quýt Động Đình thì càng lạ. Đó là đặc sản phương Nam đất Ngô, đường sá xa xôi, chuyên dành tiến cống. Dù là thương nhân phú hộ trong kinh cũng chưa chắc thấy nổi, chứ đừng nói dân thường. Thường ngày chỉ khi hoàng đế ban thưởng cho trọng thần mới có dịp nếm thử.

Chỉ là vài trái cây đem ra ăn lót miệng, vậy mà đều là trân phẩm khó cầu, lấy tiền cũng không mua được. Một kẻ áo vải như hắn, rốt cuộc lấy từ đâu ra?

Công chúa nghi hoặc không thôi, cất giọng hỏi: "Những quả này… ngươi lấy từ đâu tới?"

Vi Huấn chỉ cười, không đáp.

Thập Tam Lang lấy một quả quýt, thong thả lột vỏ, vừa nhấm nháp vừa cười nói: "Đại sư huynh bản lĩnh như thế, vào hoàng thành lấy vài quả cống phẩm cũng chẳng phải việc gì khó. Ngày trước công chúa không mất đồng nào mà được ăn, thì giờ chẳng phải vẫn là thứ ấy sao? Hay là… công chúa định vì mấy quả trái cây này mà dẫn chúng ta đi gặp quan phủ?"

Công chúa nhất thời nghẹn lời, chẳng nghĩ ra được cách nào phản bác.

Hoàng thành trùng trùng lớp lớp canh gác, một hòn đá nhỏ cũng khó lọt, thế mà hắn đi vào lại như chốn không người, lấy trái cây ra dễ như trở bàn tay. Đã vậy, hắn không lấy ngọc ngà vàng bạc, chỉ lặng lẽ mang ra ít quả, càng khiến người ta hoài nghi. Vì vậy, công chúa mới chắc: Vi Huấn không phải đạo tặc tầm thường, trên người phải mang bí ẩn gì đó.

Ăn xong trái cây, công chúa lại mở mang thêm một điều: Thập Tam đem lớp vỏ quýt vừa bóc, cẩn thận đặt bên lò hong khô, nói rằng: "Vỏ quýt sắc nước uống thanh phổi tiêu đờm, hiệu thuốc trong thành bán không rẻ, có thể thay cho trần bì, tuyệt đối không nên phung phí bỏ đi."

Cơm nước xong xuôi, mọi người bày ra vật dụng mà Vi Huấn vừa mua về, công chúa xem qua một lượt, lòng tràn đầy thất vọng.

Trong thành không có hàng quán nào chuyên bán y phục may sẵn. Kẻ có tiền muốn mặc bộ đồ mới, hoặc phải mua vải từ tiệm tơ lụa rồi giao cho người nhà tự tay may đo, hoặc thuê thợ may gấp. Dẫu có chịu trả gấp ba tiền, cũng phải chờ ít nhất hai ngày mới xong.

Việc này, nàng cũng đành bỏ qua, không nói đến.

Vi Huấn tiện tay nhặt hai cục than còn âm ỉ dưới bếp, nói rằng: "Than này vẫn còn hơi ấm, dùng được, chẳng tốn đồng nào."

Chuyện ấy, cũng đành bỏ qua, không nói đến.

Nhưng điều khiến công chúa giận nhất là: hắn không mua ngựa, lại dắt về một con lừa gầy trơ xương, dáng vẻ xấu xí. Lông đốm lốm đốm, chân ngắn tũn như cụt, miệng thì kêu nghe thảm thiết, chói tai vô cùng.

Vạn Thọ Công Chúa vốn rành về ngựa, năm xưa trong Cấm Uyển từng tự tay nuôi dạy hơn chục con ngựa thuần giống, con nào con nấy đều quý hiếm, vó giẫm tuyết không để lại dấu. Tuy nay lưu lạc, cũng không dám mong tuấn mã trời ban, chỉ cầu có vật để cưỡi. Nào ngờ Vi Huấn lại dắt về thứ đầu khuyết, đuôi tật.

Nàng tức giận đến nỗi hai má đỏ bừng, lời bật ra không chút nể nang: "Ngươi mà làm việc trong cung, đã sớm bị cách chức trị tội, đuổi khỏi Thượng cục rồi!"

Vi Huấn tháo hàm thiếc và dây cương khỏi lừa gầy, mặc nó thong thả đi lại trong sân, gặm vài cụm cỏ dại mọc giữa gạch vụn. Hắn hờ hững nói: "Vì thế ta mới không làm quan."

Công chúa hỏi: "Chẳng lẽ vì tiền không đủ mua ngựa?"

Vi Huấn đáp: "Tiền thì có. Phía tây chợ có con ngựa thường, giá hai mươi lăm quan là có thể dắt về."

"Còn con lừa xấu xí kia?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!