Vạn Thọ Công Chúa đem toàn bộ số trâm cài tùy thân giao cho Vi Huấn, nhưng hắn không nhận, chỉ từ tốn nói: "Không dám. Mấy món này vừa nhìn đã biết là vật hoàng gia chế tác, nếu tùy tiện cầm ra tiệm vàng bán, e rằng lão bản quay đầu đã báo quan, ta còn chưa kịp giải thích đã bị áp giải đi tra khảo rồi."
Công chúa vốn tưởng chủ ý của mình là thỏa đáng, nào ngờ mới mở lời đã vấp phải trở ngại, nhất thời cũng thấy có phần xấu hổ.
Thập Tam Lang tốt bụng góp lời: "Chi bằng đem mấy món trang sức ấy nung chảy thành thỏi vàng thì dễ hơn rồi."
Công chúa hơi chần chừ: "Trang sức châu báu quý là ở chỗ thợ khéo, một khi nung chảy rồi, cũng chỉ còn lại vàng mà thôi."
Vi Huấn nghe thế, liền tấm tắc than rằng: "Không hổ là thiên chi kiều nữ, lời nói ra khiến người ta kinh ngạc: "Chỉ là vàng mà thôi"!"
Công chúa nghe ra trong lời hắn có ý trêu chọc, giận dỗi trợn mắt: "Vậy ngươi cầm đi nung đi!"
"Một khi nung rồi, sợ rằng không làm lại được. Người không hối hận chứ?"
Thiếu nữ thầm nghĩ, tình cảnh hiện giờ của mình chẳng phải cũng thế sao? Gương vỡ khó lành, nước đổ khó hốt. Một khi đã rời cung, thì không còn đường quay lại nữa.
Nghĩ vậy, nàng liền cắn răng, ánh mắt kiên định: "Không hối hận!"
Thấy nàng quả quyết, Vi Huấn mới đưa tay nhận lấy tay nải, lần lượt lấy ra từng món trang sức quý, trước mặt nàng, dùng dao găm cẩn thận nạy từng viên trân châu, đá quý, thuỷ tinh, lưu ly… gỡ xuống riêng, chỉ giữ lại vàng.
Sau đó, hắn lấy ra một chiếc bếp lò nhỏ vừa trong lòng bàn tay và một chiếc nồi nấu quặng bằng đồng, đem vàng bỏ vào trong, nhóm lửa lên. Không rõ hắn dùng thứ than gì mà ngọn lửa cháy lên ánh lam rực rỡ, nóng đến rát cả mặt.
Công chúa đứng bên xem, lúc đầu chỉ thấy tiếc ngẩn ngơ, nhưng dần dần, lại say mê như đang ngắm một nghi lễ cổ xưa. Cảnh lửa cháy, tay đúc, hơi nóng phả vào mặt, giống như một buổi trà đạo mà nước pha lại là vàng.
Đợi đến khi vàng chảy lỏng, Vi Huấn dùng kềm nhấc nồi, đổ lên phiến gạch xanh. Tay hắn điêu luyện như vẽ, múc từng giọt đúc thành viên, xếp hàng ngay ngắn như đậu tròn óng ánh. Một canh giờ chầm chậm trôi qua. Những món trang sức từng chói lọi, từng là minh chứng cho thân phận cao quý, nay chỉ còn là những hạt đậu vàng lấp lánh, bên cạnh là một túi đá quý không còn nguyên vẹn.
Công chúa xem xong vẫn thấy chưa thoả mãn, một lát sau dư vị mới tan, liền khẽ hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Vậy ra đây là cách các ngươi tiêu hủy tang vật."
Vi Huấn bĩu môi: "Công chúa nói thế thật oan cho ta. Chẳng phải chính tay người trao cho ta sao? Vậy mà lại nói "tiêu hủy tang vật"
"Hừ, dẫu nói vậy, thì những thứ này cũng có thể đem đổi lấy ngân lượng." Nàng nâng cằm, tiếp lời, "Nhớ kỹ, hãy mua cho ta một con ngựa không cần quá đẹp, nhưng tốt nhất là giống Đại Uyển hoặc Đột Quyết; lại thêm bộ yên cương gọn nhẹ, giày phải là da sơn dương thật mềm, trên đầu cần chiếc mũ có rèm che nắng. Phấn má trắng trên phố phẩm chất đa phần tệ lắm, chỉ cần một khối đá thạch vẽ mi là được…"
Nàng nói một hơi rành rọt như đã chuẩn bị sẵn, giọng điệu ung dung như đang ở phủ công chúa sai gia nhân đi chợ.
"Được được được, hay hay hay, cứ theo ý công chúa."
Vi Huấn đáp lấy lệ, như chẳng để tâm mấy, cho tới khi nghe nàng dặn đến "cung khảm sừng, túi tên thêu", ánh mắt mới hiện chút quan tâm.
Hắn ngẩng đầu hỏi với vẻ hơi lấy làm lạ: "Người thật sự biết dùng cung?"
Công chúa ngẩng đầu kiêu hãnh: "Tài bắn cung của ta đứng đầu trong cung đấy."
Vi Huấn liếc nàng từ đầu đến chân: "Thật không nhìn ra. Tay người không có vết chai."
"Tất nhiên rồi, ta vẫn mang nhẫn hộ thủ chuyên dụng, chẳng lẽ lại để lại vết chai?"
Vi Huấn gật gù, bắt đầu hỏi kỹ nàng về kích thước cung, chất liệu, độ nặng nhẹ.
Thiếu nữ đều trả lời rõ ràng, trong bụng lại âm thầm nghi hoặc: Hắn làm sao biết tay ta có hay không có chai? Lẽ nào từng âm thầm quan sát?
Không rõ hắn có nhớ hết hay không, nhưng đến khi mặt trời lặn sau núi, Vi Huấn mới cất gọn bao kim đậu vào lòng áo, nhấc chân lười nhác rảo bước ra phía cổng chùa.
Thập Tam Lang phía sau còn tranh thủ gọi theo: "Nhớ mua thêm bánh hồ ma! Tốt nhất là cửa tiệm cũ ở Phụ Hưng phường ấy! Phải rắc thật nhiều mè vào đấy!"
Công chúa trừng mắt liếc hắn một cái. Nhưng trong khoảnh khắc quay đầu lại, Vi Huấn đã sớm biến mất không để lại bóng.
Đêm hôm ấy, nàng ngủ chẳng yên, trong lòng đầy lo nghĩ. Lỡ đâu Vi Huấn đem vàng ra phố mà bị quan quân nghi ngờ bắt giữ, hoặc mang theo tiền bạc rồi một đi không trở lại vậy nàng chẳng phải sẽ tay trắng, bị bỏ mặc nơi ngôi chùa hoang này chờ chết sao?
Sáng hôm sau, Vi Huấn vẫn chưa trở về. Nhìn nàng đứng ngồi không yên, nét mặt đầy căng thẳng, Thập Tam Lang lên tiếng an ủi: "Phố mở lúc chính ngọ. Có gì phải vội?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!