Chương 7: (Vô Đề)

Nàng nhẹ nhàng vu. ốt ve cánh tay mình, mắt nhìn mạch máu xanh nhạt ẩn dưới lớp da nhợt, nghĩ thầm dù chẳng còn phong hào công chúa, nhưng trong thân thể này, vẫn chảy huyết mạch Cao Tổ, Thái Tông. Xưa kia, Đại Thánh Hoàng đế Võ Tắc Thiên cũng từng bị đẩy vào Cảm Nghiệp Tự, cô độc không nơi nương tựa, vậy mà Đông Sơn tái khởi. Nay bản thân bị giam giữa Thúy Vi Tự, thử hỏi đời sau của Võ hoàng mấy ai còn giữ được mái tóc đen tới cuối đời?

Nàng mang trong mình huyết thống cao quý của hoàng tộc Lý Đường, cũng thừa hưởng dòng máu kiên cường của Võ Chu. Lẽ nào chỉ vì một lần lỡ vận mà đành cam lòng chờ chết?

Lại ngẫm nghĩ kỹ càng, chuyện này e là nhằm vào Thiều Vương. Trữ quân chưa lập, huynh trưởng đã bị giáng chức đày tới U Châu, song trong triều vẫn còn vài vị đại thần âm thầm ủng hộ. Ngôi vị thái tử vẫn còn treo nơi ấy, chưa hẳn không thể xoay chuyển.

Nàng lấy ra một chiếc trâm ngọc từ bọc quần áo, thong thả chải tóc. Khi xưa từng tự hào về mái tóc dày óng mượt, dù kiểu búi cao, phức tạp thế nào cũng chẳng cần dùng đến tóc giả.

Nay không có tỳ nữ bên cạnh, tự tay búi tóc chẳng dễ gì. Gom được bên trái, bên phải đã rối tung; giữ được bên phải, bên trái lại rơi ra. Cuối cùng, đành phải quấn thành hai búi nhỏ, phần tóc dài phía sau tết thành một bím.

Chân trái hôm qua bị Kim Ngô Vệ đá mạnh, lúc ấy vì uất ức nên không cảm thấy đau đớn, giờ chải đầu mới thấy sườn bên âm ỉ đau. Nàng khẽ cởi vạt váy lụa, chỉ thấy mảng da bầm tím xanh xao, chạm khẽ đã khiến nàng hít hơi lạnh.

Thập Tam Lang từ cửa ló đầu vào, vui vẻ nói: "Người cuối cùng cũng tỉnh rồi. Tại hạ nửa đêm còn ghé qua vài lượt, sợ người nghĩ quẩn."

"Tên nhóc nhiều chuyện," Công chúa oán trách một tiếng, chẳng mảy may nhớ hôm qua chính mình khóc lóc đòi sống đòi chết, kinh động trời đất.

"Này, đại sư huynh đêm qua vào thành một chuyến, mua cho người ít cao dán. Tại hạ hơ nóng rồi, người tự dán vào nhé." Dứt lời, hắn dùng kẹp sắt gắp một hòn đá đã nung đen như than đến, rồi đưa thêm một miếng giấy dầu bọc cao thuốc.

Từ nhỏ, Vạn Thọ Công Chúa đã hiếu động, từng cưỡi ngựa, đánh cầu bị thương cũng chẳng ít. Nhưng khi ấy luôn có thái y túc trực, người thân chăm nom, nào từng tự mình hong thuốc, bôi cao.

Nay chẳng thể so với thuở trước. Có thuốc dùng đã là may rồi. Sống mũi cay cay, mắt nàng bỗng nóng lên. Vội xua đi ý nghĩ vừa rồi, nàng nhận miếng cao, cẩn thận hong mềm trên hòn đá. Vừa hong, vừa nghĩ tên họ Vi kia, ngoài lạnh trong nóng, ánh mắt cũng thật tinh tế. Hôm qua nàng bị đá đến mức bản thân còn không nhận ra, vậy mà hắn lại thấy rõ giữa đám đông.

Thuốc dán lên, váy lụa chỉnh lại. Công chúa liếc sang thấy thanh dao găm Vi Huấn để lại vẫn còn cắm trên cột, thuận tay rút xuống.

Lưỡi đao dài độ tám tấc, chuôi làm bằng sừng tê giác, nhìn qua đã cũ. Thân đao chẳng rõ rèn từ loại nào, hiện sắc tro đen kỳ lạ, ban đầu nhìn qua chỉ thấy xám xịt, không chút bắt mắt. Nhưng đem soi dưới ánh mặt trời, lại thấy hoa văn uốn lượn như nước chảy, ánh kim loại và hoa văn hòa vào nhau. Vuốt nhẹ, thân đao trơn nhẵn như đồ cổ lâu dòi.

Nàng nhìn sát chuôi đao, thấy khắc hai chữ kim văn nhỏ. Tuy am hiểu thư pháp, nhưng đối với thuật khắc chữ xưa thì không thông thạo, chỉ lờ mờ nhận ra một chữ "Ngư".

Vi Huấn hôm qua cắm dao găm vào cột gỗ dường như chẳng phí chút sức lực nào. Công chúa thử vung vài đường, chưa kịp trúng thứ gì, Thập Tam đã vội hô lớn: "Cẩn thận! Dao găm này sắc lắm! Không kịp nhận ra thì vài món trên người cũng rơi mất rồi!"

"Ngươi thật khoa trương," nàng gắt nhẹ, nghĩ hắn không muốn nàng chạm vào vật của sư huynh, bèn dồn sức cắm lại chủy thủ vào cột. Nào ngờ đâm xuống không một tiếng động, lưỡi đao đã lút sâu đến tận chuôi. Lúc này nàng mới hiểu, lời Thập Tam Lang quả thực không sai.

Thập Tam Lang không vội bỏ đi, vẫn ngồi trước hành lang cùng nàng trò chuyện: "Sư huynh ngươi có ngựa sao? Sao đi đến Trường An nhanh như vậy?"

Thập Tam Lang bật cười: "Chúng ta nghèo rớt mồng tơi, đến mái ngói che đầu cũng chẳng có, lấy đâu ra ngựa? Đại sư huynh thân pháp nhanh nhẹn, chân đi như bay, nói đi là đi, nói về là về."

Công chúa chợt nhớ lại cảnh bị sỉ nhục trước cửa An Hóa hôm qua, lòng càng nghĩ càng thấy quái lạ, lập tức bao điều nghi hoặc dâng lên.

Nàng nghiêm giọng hỏi: "Hắn tự xưng là lưu dân, vậy vượt quan vào thành bằng cách nào? Huống hồ đêm kinh thành cấm đi lại, cổ mộ lại ngoài phường môn, cửa thành đóng, đường phố có Kim Ngô Vệ tuần tra. Hắn làm sao vào thành? Lại mua được thuốc ra sao?"

Thập Tam Lang ngập ngừng nói: "Ừm… mèo có lối mèo đi, chuột có ngõ chuột chui."

Câu đáp lấp lửng, rõ là che giấu. Công chúa nào dễ bỏ qua? Nàng tức giận túm tay áo hắn, lớn tiếng: "Gọi sư huynh ngươi đến đây!"

"Công chúa có điều gì phân phó?"

Vi Huấn chẳng biết đã đứng sau lưng từ lúc nào. Nàng bị bất ngờ, giật thót tim, vội ổn định thần sắc, trầm giọng: "Ngươi biết cách vào thành không cần giấy thông hành, vậy mà để mặc ta bị quan trông thành làm khó, là có ý gì?"

Vi Huấn vẻ mặt vô tội: "Tại hạ làm được, nhưng công chúa thì không."

"Sao ta không làm được?" nàng không phục.

"Giữa đêm, chờ lính gác thay ca, tay không leo tường mà vào. Hoặc phiền hơn, c** s*ch y phục, nín thở lặn theo dòng Vĩnh An Cừ."

Vạn Thọ Công Chúa tròn mắt, môi mấp máy không nói thành lời. Hai cách ấy đều quá đỗi hoang đường, nhưng hắn nói ra với vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Nàng tức tối quay sang hỏi Thập Tam: "Ngươi cũng có thể leo tường, lặn nước sao?"

Thập Tam Lang vội xua tay như quạt: "Tiểu tăng không dám! Tiểu tăng pháp hiệu Thiện Duyên, thân mang tăng tịch, quải đơn* trong thành, được phép tự do vân du trong Kinh Triệu phủ." Dứt lời liền chắp tay niệm Phật, dáng vẻ đoan chính như nước chảy mây trôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!