Chương 49: (Vô Đề)

Như thường lệ, sáng sớm hôm ấy Dương Hành Giản lại đến vấn an công chúa. Vừa bước đến trước phòng Bảo Châu, ông đã thấy Vi Huấn đứng tựa tường, sắc mặt nhợt nhạt, hai quầng mắt xanh sẫm như mất ngủ nhiều đêm, chẳng còn chút vẻ ngông nghênh, kiêu bạc thường ngày. Chỉ còn lại một thân uể oải, mỏi mệt chẳng buồn che giấu.

Dương Hành Giản đưa mắt nhìn quanh, lòng hồ nghi dấy lên. Không thấy ai nằm gục gần đó, cũng chẳng có dấu vết gì khác lạ. Nhìn lại Vi Huấn, lòng ông càng nghi hoặc: người này vốn xưa nay chẳng mấy để tâm phép tắc lễ nghi, từng nhiều lần ngang nhiên ra vào khi công chúa còn đang sửa soạn, chẳng chút kiêng dè. Ấy thế mà hôm nay lại ngoan ngoãn đứng ngoài, không dám bước vào, chẳng lẽ là bị đuổi ra?

Không nén nổi thắc mắc, ông dè dặt hỏi: "Công chúa đâu rồi?"

Vi Huấn chẳng buồn ngẩng đầu, giọng hững hờ đáp: "Đang sửa soạn."

Nữ nhân trang điểm là chuyện riêng tư, nam nhân nếu không phải thân cận cũng phải đứng ngoài tránh né. Nhưng người này nào phải kẻ hay giữ kẽ? Những lần trước, nàng chải đầu hắn cũng cứ thản nhiên bước vào, làm như không có gì. Hôm nay sao lại ngoan ngoãn chờ ngoài? Nhìn thần sắc bối rối ấy, e rằng không phải tự nguyện mà là bị nàng đuổi ra.

Tuy chẳng rõ đầu đuôi chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn nét mặt nơm nớp ấy, Dương Hành Giản suýt bật cười. Chỉ đành nén lại, đến chòm râu cũng rung khẽ vì nhịn cười.

Hai người một đứng trái, một đứng phải, như hai pho tượng đá canh cửa, im phăng phắc.

Thực ra ông chỉ đoán đúng một nửa. Vi Huấn không phải bị nàng mắng đuổi ra, mà sáng sớm lại lén đến thử cửa sổ thêm một lần. Vẫn khoá. Bất đắc dĩ hắn mới dồn can đảm, gõ cửa chính. Nàng cũng chẳng nặng lời bảo hắn đi, chỉ lạnh nhạt đáp: "Đang trang điểm, chờ ngoài."

Chỉ một câu đó, lại khiến hắn dấy lên hy vọng. Nàng không đuổi đi, nghĩa là chưa tuyệt tình. Thế nhưng chẳng được gặp mặt, cũng không biết nàng thật sự nghĩ gì. Hắn như ngồi trên đống than, vài lần muốn bỏ mặc tất cả, quay đầu đi cho rồi. Nhưng chân cứ đứng yên tại chỗ, không nhấc nổi lên.

Dương Hành Giản kiên nhẫn đợi, không thấy nàng ra ngay cũng chẳng lấy làm lạ. Ông đứng nhẩn nha vuốt râu, nghĩ qua nghĩ lại về quan hệ của hai người, dường như chợt hiểu ra điều gì, liền nở nụ cười độ lượng của kẻ từng trải.

Chợt nhớ đến người con gái đoản mệnh Phương Hiết nếu còn sống, giờ cũng đã bằng tuổi công chúa, biết đâu cũng đang có người khiến nàng giận dỗi, khiến một thiếu niên nào đó mặt đỏ tai hồng đứng chờ ngoài cửa như thế. Nghĩ tới đây, lòng ông không khỏi dậy sóng, bồi hồi xúc động.

Chờ mãi gần một canh giờ, cuối cùng bên trong mới có tiếng truyền gọi: "Vào đi."

Hai người cùng bước vào phòng. Vi Huấn vừa đi vừa liếc trộm, chỉ thấy Bảo Châu ngồi nghiêm chỉnh trên giường, nét mặt thản nhiên, điềm đạm, chẳng còn vẻ gần gũi, thân thiết như mọi khi. Dáng ngồi đoan chính, khí chất lạnh lùng, thần thái ấy quả nhiên là bậc nữ nhi đài các, mang huyết thống đế vương. Cả Vi Huấn lẫn Dương Hành Giản đều không dám mở lời, chỉ đứng lặng như ve sầu mùa đông.

Vi Huấn kín đáo đưa mắt nhìn khuôn mặt nàng. Trang điểm suốt một canh giờ, vậy mà chẳng thấy khác biệt gì lớn, chỉ là đôi mày cong mềm thường ngày đã được thay bằng dáng mày phất vân, kéo ngang, đuôi nhướng lên, làm cả khí thế cũng thêm vài phần nghiêm nghị. Hắn thầm nghĩ, trách sao lâu, chắc nàng thử đi thử lại các dáng mày xem cái nào trông giận hơn.

Vì nàng lạnh lẽo như sương tuyết, lại có thêm Dương Hành Giản bên cạnh, lời xin lỗi Vi Huấn ấp ủ suốt đêm lại nghẹn trong cổ họng, chẳng biết mở lời từ đâu.

Không ngờ Bảo Châu chẳng nhắc nửa lời đến chuyện hôm qua. Chỉ rút từ tay áo ra tờ giấy "Trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết" rồi lạnh nhạt bảo: "Đêm qua ta nghĩ kỹ rồi. Trong cung dùng giấy cống từ xưởng hoàng trang chỉ định, mỗi lô đều đồng nhất về chất lượng, nếu không thợ làm sẽ bị xử phạt. Nhưng loại giấy dân gian như tờ này, tuy vật liệu tương tự, song không phải cùng một xưởng làm ra. Giấy màu sắc mỗi nơi một khác, bình thường khó phát hiện, chỉ khi đặt cạnh nhau mới phân rõ được.

Ngươi thử dò xem trong thành có ai dùng loại giấy cùng lô này."

Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp: "Lý lẽ ấy dễ hiểu, chẳng rõ sao Bảo Lãng lại không nghĩ ra. Có lẽ bởi nội dung trên tờ giấy quá nhạy cảm, hắn không muốn nhóm làm giấy biết được. Nếu người trong xưởng đọc được, chẳng khác nào toàn thành đều hay."

Dương Hành Giản thật lòng khen ngợi: "Công chúa quả là sáng trí, chẳng thua gì Thiều Vương."

Vi Huấn đưa tay nhận lấy tờ giấy, cố tình muốn nhìn tay nàng. Nhưng nàng vẫn dùng tay áo che kín, ngay cả đầu ngón tay cũng không lộ ra, chẳng biết thương tích thế nào.

Ngay khoảnh khắc hắn vừa định chạm vào, nàng đã buông tay. Tờ giấy nhẹ nhàng rơi xuống, không để hắn có cơ hội chạm vào. Vì hắn năm lần bảy lượt né tránh, khiến nàng tổn thương lòng tự trọng, nên lần này, đến cả cái chạm gián tiếp nàng cũng không cho. Cử chỉ và lời nói đều dửng dưng, xa cách. Cũng chính bằng cách hắn từng dùng để đẩy nàng ra, nàng nay trả lại y nguyên, không thêm không bớt.

Tờ giấy rơi chầm chậm xuống đất. Vi Huấn chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ cúi xuống nhặt lên, xếp lại, cất vào ngực áo.

Thấy hắn vẫn không động đậy, Bảo Châu lạnh giọng giục: "Còn không đi à?"

Vi Huấn cúi đầu, xoay người bước ra.

Dõi theo bóng hắn khuất ngoài cửa, Dương Hành Giản thầm thở ra nhẹ nhõm. Bất kể hai người cãi vã vì chuyện gì, nhưng nhìn cục diện này, trong phòng này vẫn là công chúa nắm quyền. Cái kẻ kiêu ngạo ấy, rốt cuộc cũng chẳng phải đối thủ của nàng.

Vi Huấn thất thần bước đi giữa phố, hồn vía như lạc đâu mất, trong đầu chỉ quanh quẩn hình ảnh tờ giấy mỏng rơi chậm xuống đất tựa chiếc lá cuối thu. Hắn không rõ nên mừng hay lo: Bảo Châu tuy không đuổi hắn đi, lại còn giao thêm nhiệm vụ mới, nhưng giọng điệu và ánh mắt đã chẳng còn như xưa. Hết thảy đều lạnh lùng, rành rọt, xử sự như quan tòa phân xử, không hề để lộ chút tình riêng. So với việc mắng chửi một trận cho hả giận, cách ấy khiến lòng hắn càng thêm nặng nề.

Trong bầu không khí ấy, dù hắn có nói gì, cũng thấy vướng víu, thừa thãi.

Vừa bước vừa nghĩ ngợi rối bời, chợt sau lưng có tiếng quen thuộc vang lên: "Đại sư huynh làm sao thế kia? Trông chẳng khác gì chó nhà có tang."

Hắn làm bộ không nghe thấy, cứ lặng lẽ sải bước đi tiếp.

Hoắc Thất Lang ba chân bốn cẳng đuổi kịp, đi cạnh bên trêu chọc: "Chẳng lẽ sắp chết thật rồi? Nếu có di vật gì quý giá, nhớ để lại cho sư đệ nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!