Chương 45: (Vô Đề)

Đêm ấy, Vi Huấn lại đi ra ngoài một chuyến. Hắn lặng lẽ đem chiếc hộp tang vật trong vụ án đặt trở lại trong tòa bảo tháp như cũ. Hai canh giờ sau, hắn quay về, nhìn Bảo Châu nói: "La Thành Nghiệp đã có dấu vết, ngươi có muốn đích thân đến nhìn hắn một lần chăng? Nếu đã mỏi mệt chẳng muốn nhúc nhích, ta sẽ tự mình giải quyết hắn. Tên này chết giả để lẩn trốn, còn dám sai người tới nhờ ta đứng ra che chở.

Nay đã tìm ra hang ổ, chẳng thể để thù này qua đêm."

Bảo Châu vội ngăn lại: "Không được! Từ đầu ta đã theo đuổi vụ án này. Nếu ngươi ra tay giết hắn, chân tướng sẽ vĩnh viễn bị chôn lấp, như thế còn gì là ý nghĩa?"

Vi Huấn mỉm cười: "Ta đoán ngươi sẽ chẳng chịu bỏ qua dễ dàng. Vậy thì, đi thay y phục thôi."

Không đợi hắn nhắc, Bảo Châu đã tự vào thay áo dễ hành động. Mất đi thị nữ hầu hạ, nàng đành tự tết tóc gọn lại sau đầu, chỉ là lần này, nàng chẳng muốn để Vi Huấn xách như mèo con nữa. "Ngươi tránh ra, ta tự mình xuống."

Cằm nàng hơi hất lên, vén tay áo trèo xuống từ cửa sổ. Dương Hành Giản thấy vậy mà toát cả mồ hôi, sợ nàng trượt chân ngã, cứ đứng bên cửa sổ mà xoa tay dậm chân. Vi Huấn chẳng rõ mình đã đắc tội nàng ở chỗ nào, chỉ biết đứng chờ dưới hiên, sẵn sàng đỡ nếu nàng có sơ sẩy.

Lấy lại cung tên, hai người rảo bước về hướng chùa Liên Hoa. Bảo Châu kinh ngạc hỏi: "La Thành Nghiệp thực sự ẩn mình ngay bên vách nhà hắn sao? Gần thế mà chẳng ai phát hiện ra, lá gan hắn cũng lớn quá rồi."

Vi Huấn đáp: "Quả thật hắn là kẻ can đảm mà cẩn trọng. Nếu không phải bỏ lại thuộc hạ khiến sơ hở, ta cũng khó lần ra dấu. Còn chuyện vì sao chẳng ai nhận ra hắn… đợi lát nữa ngươi sẽ hiểu."

Chùa Liên Hoa ban đêm cũng có người canh gác ngoài tường. Vi Huấn xưa nay ra vào tự do, nhưng không muốn để Bảo Châu mạo hiểm. Hắn đã chọn sẵn một mái phòng bỏ trống ở gần đó từ trên cao có thể quan sát toàn bộ tăng xá. Hai người lẻn tới chân tường, Bảo Châu vẫn cố chấp không để hắn bế, Vi Huấn đành ngồi xuống, để nàng giẫm lên vai mình mà trèo lên mái.

Cả hai ẩn mình trên mái cao, lặng lẽ chờ đợi.

Bảo Châu thử kéo cung, kiểm tra dây tên, sẵn sàng mọi thứ, rồi khẽ hỏi: "Thập Tam Lang đâu?"

Vi Huấn đáp: "Đang ở cạnh La Thành Nghiệp."

Bảo Châu sững người, trong lòng khẽ động, kinh hãi hỏi: "Hắn chẳng lẽ cạo râu tóc, giả làm nhà sư?!"

Vi Huấn nghe nàng nói trúng tim đen, mắt ánh lên vẻ thán phục, gật đầu: "Nếu không nhờ ngươi nói thi thể không đầu kia có hình xăm mãng xà, ta cũng chẳng nhắc Thập Tam Lang lưu ý điểm ấy. La Thành Nghiệp cải trang thành một tăng nhân ngoại lai, cùng Thập Tam Lang ở chung tăng phòng. Cả bọn đều là người lạ mặt, chỉ cần không bước chân ra khỏi thiền viện, ai mà biết hắn chính là kẻ ác từng làm mưa làm gió ở Khuê huyện?"

Bảo Châu trong lòng dậy sóng, chẳng ngờ La Thành Nghiệp lại mưu sâu đến vậy. Giả chết thoát thân, rồi trốn ngay giữa lòng vụ án, lại còn nấp dưới mí mắt quan phủ, quả thực khó ai ngờ tới.

Nàng hỏi: "Thi thể không đầu có hình xăm giống hắn, chắc là đồng bọn khi xưa?"

Vi Huấn gật đầu: "Hẳn thế. Tên kia sau khi xuất gia, chẳng rõ cơ duyên ra sao mà gặp lại La Thành Nghiệp nơi đất Khuê này. Có lẽ cùng nhau uống rượu, vui miệng mà buông lỏng cảnh giác, kết cục bị La Thành Nghiệp đánh lén, gi. ết chế.t, chặt đầu. Hắn giữ lấy tăng tịch của người kia, cạo râu tóc, giả làm nhà sư nương náu trong chùa. Nếu không vì muốn đẩy tội cho ta, ta còn phải khen hắn một tiếng mưu lược hơn người.

Chỉ không rõ, chuyện này là hắn sắp đặt từ trước, hay là lòng tham nổi lên sau chén rượu?"

Bảo Châu lẩm bẩm: "Thảo nào hắn cứ khăng khăng chém đầu, rồi lại ném vào chảo dầu đốt thành than vụn. Đầu của hòa thượng vốn không tóc, dẫu có thối rữa cũng chẳng ai nghi ngờ. Không làm thế, ai cũng dễ nhận ra có điều quái lạ." Nàng lại hỏi: "Hôm ấy ngươi từng nói hắn trèo xà nhà bằng cách mượn xác, chứng tỏ khinh công không cao, chẳng giống kẻ có bản lãnh lẻn vào trộm châu giữa bao lớp canh phòng nghiêm ngặt.

Vậy rốt cuộc ai mới là kẻ đánh cắp viên xà châu?"

Vi Huấn vừa trò chuyện cùng nàng, vừa dõi mắt về tăng xá phía xa. Câu hỏi kia chưa kịp đáp, hắn đã giơ ngón tay đặt lên môi, ra hiệu im lặng, rồi khẽ nghiêng đầu về phía chùa Liên Hoa.

Bảo Châu vội rút một mũi tên lông vũ, theo hướng hắn chỉ mà nhìn xuống. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, một hòa thượng áo xám lén lút ôm tay nải, cúi đầu rảo bước sát tường, trông chẳng khác gì bóng ma.

Mắt nàng vốn tinh tường, dù người kia đứng rất xa, cũng không lọt khỏi tầm ngắm. Nàng bình tĩnh giương cung, hít một hơi sâu, tay kéo căng dây, dáng đứng hiên ngang mà uyển chuyển. Mũi tên rời dây, cắm phập vào đùi trái kẻ nọ. Một tiếng kêu mơ hồ vang lên, rồi người kia đổ nhào xuống đất.

Vi Huấn buột miệng khen: "Tay kéo rất mạnh, chỉ tiếc là chưa trúng chỗ hiểm."

Bảo Châu liếc hắn một cái, thì thầm: "Ta cố ý bắn vào chân. Trừ lần bắn quỷ trong nhà cũ kia, đây là lần đầu tiên ta bắn người."

Thấy trong mắt nàng hiện vẻ dao động, Vi Huấn lập tức sinh hối hận. Xưa nay sư môn hắn lấy việc hạ gục địch thủ trong một chiêu làm mục tiêu, nào từng nghĩ tới kẻ đứng trước mặt mình đây vốn là người sống dưới ánh mặt trời, tấm thân còn sạch sẽ, tâm chưa từng vướng máu người. Nghĩ đến điều ấy, trong lòng hắn cũng thoáng run rẩy, thần sắc chợt bối rối, tâm tư rối ren.

Bảo Châu thấy kẻ giả tăng kia tuy trúng tên mà vẫn cố lê bước bỏ trốn, lòng nóng như lửa đốt, lập tức kêu lên: "Ngươi còn đứng trơ đó làm gì?!"

Dựa vào kinh nghiệm đi săn của nàng, con mồi trúng tên rồi, việc kế tiếp là chó săn hay linh miêu ra tay kết liễu. Chẳng lẽ hắn còn định để nàng tự mình xuống tay, dứt điểm một kẻ trọng thương?

Vi Huấn lắc đầu, thản nhiên đáp: "Đêm nay ta muốn làm biếng, giao cho Thập Tam Lang là được rồi."

Bảo Châu sốt ruột đến mức dậm chân: "Ngươi đang nói cái quái gì vậy?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!