Dương Hành Giản dìu Bảo Châu, giả bộ người bệnh, đi từng bước một, chậm rãi lên lầu hai trở về phòng ngủ. Đóng cửa lại xong mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi đưa tay lau vầng trán đang rịn mồ hôi, thì thầm: "Khốn thật, kẻ kia dựa vào thế lực, chẳng kiêng nể ai, dám lớn tiếng mắng mỏ cả quan triều, quả thực là khó đối phó."
Bảo Châu cũng tức giận bất bình, đang định mở miệng cùng ông kể tội Bảo Lãng ăn nói hỗn xược, chợt phát hiện trong góc phòng có bóng người đứng lặng, khiến nàng giật nảy mình. Nhìn kỹ lại thì ra là Vi Huấn. Hắn từ lúc hai người bước vào đã ở đó, nhưng chẳng hiểu vì sao không phát ra chút hơi thở nào của người sống, cả Dương Hành Giản lẫn nàng đều không hề nhận ra. Cả hai đều bị phen hú vía, tim đập thình thịch.
Thấy họ cuối cùng cũng nhìn thấy mình, Vi Huấn mới không biểu lộ cảm xúc gì, chậm rãi nói với Bảo Châu: "Tên đó, về sau ngươi chẳng cần phải thấy mặt nữa."
Bảo Châu thầm nghĩ: "Ta không muốn thấy là có thể không thấy sao?" Liền nhíu mày hỏi lại: "Ngươi lại có chủ ý gì nữa đây?"
Vi Huấn điềm nhiên đáp: "Ta thấy hắn ngứa mắt."
Bảo Châu thở dài: "Ngươi cũng thấy rồi đó, cái tên mặt dày vô sỉ, còn bày đặt gọi thầy thuốc đến bắt mạch. Dáng bệnh ta diễn cũng vô dụng rồi, vậy bây giờ phải làm sao?"
Vi Huấn nghe ra nàng cũng bực mình với Bảo Lãng, trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều, giọng nói cũng dịu lại: "Ngươi chỉ cần nằm nghỉ cho giống người bệnh là được, chuyện khác để ta lo."
Dương Hành Giản chen vào: "Tờ giấy kia quả nhiên hắn không đưa ra, không biết rốt cuộc là đang giấu thứ gì khuất tất."
Vi Huấn đáp: "Chuyện ấy không khó, ta có thể lấy được."
Bảo Châu nghiêm mặt dặn: "Ta nói trước, ngươi không được đối đầu với hắn ngoài mặt. Dù có thắng, cũng chẳng khác gì phạm pháp chống lệnh triều đình!"
Vi Huấn cười gật đầu: "Được được, Vi mỗ hiểu mà. Ngươi là chân mệnh hoàng tộc, ta nghe lời ngươi, quyết chẳng dám phản."
Bảo Châu nghe vậy mới yên tâm, khẽ gật đầu hài lòng.
Dương Hành Giản ngồi một bên, lặng lẽ quan sát hai người. Ông nghĩ bụng: "Hai ngày nay thấy tận mắt cách hắn đối xử với công chúa, chỗ nào cũng nghe nàng định đoạt, hắn tuy là người giang hồ, chẳng câu nệ lễ nghi, nhưng tuyệt chưa từng vô lễ hay vượt quá chừng mực. So với cái vẻ bá đạo ngang ngược của Bảo Lãng thì còn dễ chịu hơn nhiều." Trong lòng ông thầm ngờ vực: "Chẳng lẽ ta thật sự nhìn lầm?
Người này vốn không mang tâm địa xấu?"
Đến buổi chiều, quả nhiên Bảo Lãng cho mời năm sáu danh y nổi tiếng nhất trong thành đến huyện nha, nói là muốn chẩn mạch cho Phương Hiết nương tử.
Dương Hành Giản thấy một đám thầy thuốc tụ họp, cười lạnh: "Con gái họ Dương ta đâu phải hạng thường dân thôn dã mà ai cũng được gặp mặt. Các vị cứ chọn ra một người giỏi nhất, lên xem bệnh cho nàng, đừng để lộn xộn chẳng ra thể thống gì."
Các đại phu khiêm tốn nhường nhau, ai nấy đều chẳng muốn dây vào việc này. Dẫu sao quan huyện Ngô Trí Viễn còn phải nể mặt tên áo xanh kia, bọn họ nếu có sơ suất gì, chỉ e từ đây về sau phải đóng cửa không buôn bán được nữa.
Cuối cùng, chọn ra một người tuổi cao nhất Ngô đại phu, cùng họ với Ngô Trí Viễn. Ông này chữa bệnh trong thành đã hơn bốn mươi năm, kinh nghiệm đầy mình. Tuy vậy, lần này trong bụng cũng chẳng yên, chỉ đành theo Dương Hành Giản lên lầu, bước vào khuê phòng Phương Hiết nương tử.
Phòng này vốn là thư phòng cũ của Ngô Trí Viễn, không có gì mang dáng dấp của nữ nhân. Nhưng vừa mở cửa ra, đã thoảng mùi hương dịu nhẹ, rèm trướng hồng che kín giường, không thấy bóng người đây vốn là lệ thường trong nhà quyền quý, nữ nhân không để lộ mặt cho nam y xem.
Dương Hành Giản vén rèm ghé đầu vào dặn dò mấy câu, rồi lại khép rèm lại. Một lát sau, từ màn buông ra một cánh tay thon đưa chiếc khăn lụa trắng.
Ngô đại phu chẳng dám ngó kỹ, trong bụng nghĩ: "Cổ tay vị tiểu nương tử này thật trắng nõn, chỉ là bàn tay có hơi to, chẳng kém gì tay đàn ông."
Nào ngờ vừa đặt tay lên xem mạch, ông ta lập tức hoảng hồn: mạch đập yếu ớt, như có như không, đoạn rồi lại nối, như người đã gần đất xa trời. Với mạch thế này, có lẽ chỉ còn sống nhờ một hơi thoi thóp. Dẫu có dùng thuốc quý kéo lại, cùng lắm cũng chỉ tỉnh lại đôi chốc để trăng trối dặn dò hậu sự, chẳng còn thuốc gì chữa nổi.
Dương Hành Giản trông mong nhìn ông hỏi: "Nữ nhi ta bệnh tình ra sao?"
Ngô đại phu mồ hôi túa đầy trán, chẳng dám nói rõ, liền vội vàng đứng dậy khom người: "Hổ thẹn, hổ thẹn. Y thuật của lão phu cạn hẹp, chẳng thể làm gì. Hay là… mời thêm người khác lên xem thử thì hơn."
Dứt lời, ông lấy tay áo che mặt, lặng lẽ lùi xuống lầu.
Vị lang y thứ hai Lương đại phu được đẩy lên. Hắn mặt mũi nhăn nhó, rón rén bắt mạch, một lúc sau lại thở ra nhẹ nhõm, thầm nghĩ: "Cũng không đến nỗi… Bệnh này tuy dai dẳng, chỉ cần tẩm bổ kỹ càng, vẫn có thể chữa trị được. Ngô lão đầu kia quá cẩn trọng làm gì?"
Nghĩ thế rồi, hắn cười nói với Dương Hành Giản: "Tiểu thư nhà ngài khí huyết hư tổn, tỳ vị suy yếu, chắc từ nhỏ ít ăn uống chăng?"
Nói đoạn lại lắc đầu tiếc nuối: "Ngoài ra còn bị chứng hàn khá nặng. Nếu không điều trị cẩn thận, e rằng khó sinh dưỡng về sau."
Dương Hành Giản vừa nghe liền sa sầm mặt, quát lớn: "Hàn gì chứ! Khám vớ vẩn! Cút xuống!"
Tới lượt vị lang y thứ ba Trương đại phu. Thấy hai vị tiền bối đều bị đuổi về, ông ta rút ra bài học, liền chọn đường trung dung: không khen mà cũng chẳng chê, bốc một toa an thần bổ dưỡng, người già trẻ nhỏ đều dùng được. Không cầu công lao, chỉ mong không sai sót.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!