Chương 43: (Vô Đề)

Ba người trong nhà La Thành Nghiệp dò xét tỉ mỉ, đến khi mặt trời vừa hé rạng ở phương đông, trời cũng đã sắp sửa sang giờ Mão. Hôm ấy chính là tiết lập thu, ánh sáng đầu tiên chưa lên hẳn, nhưng màn sương đã loáng lộ bóng sáng mờ. Thập Tam Lang phải trở về chùa Liên Hoa điểm danh giờ Mão, nhưng bởi vì lâu rồi chưa từng theo Vi Huấn và Bảo Châu cùng nhau hành sự, lòng vẫn còn lưu luyến, chẳng muốn rời bước.

Bảo Châu thương cậu bé vất vả lại phải chịu đói, thấy bên đường có quán hoành thánh mới nhóm bếp bày bàn, bèn gọi lại ăn lót dạ rồi hãy về. Ba người cùng ngồi bên lề đường, gọi mỗi người một bát hoành thánh nóng hổi.

Chủ quán hôm nay không còn hồ hởi như trước, nét mặt ngập ngừng, vừa dọn vừa báo giá. So với mười hôm trước, giá gạo đã gấp ba. Hắn nói: "Thành đóng cửa, đồ vật khó trao đổi, muốn lo được dăm cân gạo hay mớ rau cũng khổ sở. Mẻ bột này làm xong, e là chẳng dám tiếp tục nấu nữa. Hoành thánh hôm nay chỉ có nhân củ cải ướp muối."

So với nhà Ngô Trí Viễn ngày nào cũng thịt cá rau quý không trùng món, có thể thấy người dân đã bắt đầu lâm cảnh bần hàn, trong khi nhà quan vẫn sống xa hoa.

Bảo Châu nghe có lý, liền gật đầu đồng ý. Chủ quán vội vàng nhóm bếp nấu nước, ba người ngồi chờ bên bàn, an hưởng những giờ phút cuối cùng còn được ở bên nhau.

Trên nền trời, ánh bình minh đã lấp ló sau làn mây nhạt, chân trời trải ra vạt sáng nhạt như vảy cá bạc lấp lánh. Không khí se se lạnh, hơi sương ướt đẫm bậc đá xanh rêu, cảnh vật trước mắt như được dòng suối trong rửa sạch, sáng sủa mà thanh tịnh lạ thường.

Từ chùa Liên Hoa, tiếng chuông sớm vọng đến, so với mọi khi dường như mỏng nhẹ, du dương, không còn tiếng ngân trầm mạnh như trước. Có lẽ người gõ chuông bụng đói, tay run yếu lực, nên tiếng chuông cũng chẳng vang xa như ngày thường. Dẫu chỉ cách một vách, mà âm vang nghe như từ cõi xa xăm vọng lại.

Cả ba đều trầm mặc trong làn sương yên tĩnh buổi sớm ấy, như hòa mình vào khoảng lặng trong trẻo, không ai lên tiếng, cũng không chim chóc nào cất lời.

Bảo Châu ngắm cành cây bên đường, thấy đầu cành có giọt sương đọng thành chuỗi, bèn đưa đầu ngón tay ra hứng, rồi lấy sương ấy làm mực, thong thả viết lên mặt bàn:

"Sáng sớm bước vào chùa xưa, ánh sáng đầu tiên chiếu ngời sân vắng."

Đây là câu mở đầu trong một bài thơ đề sơn thuỷ xưa, do vị tiến sĩ thời Khai Nguyên đề bút. Người ấy sự nghiệp lận đận, chẳng đỗ đạt đường hoạn lộ, bèn gửi tình vào núi non thôn dã. Thơ viết mạch lạc, giản dị, mà chất chứa một nỗi thanh u khó tả. Câu mở đầu tuy ngắn, nhưng khéo thay lại hợp với cảnh trước mắt, thành ra càng thấy đượm lòng, đặc biệt phù hợp cho người mới học thơ phú.

Bảo Châu liền chọn đoạn ấy viết xuống cho Vi Huấn nhìn, vì muốn chàng dễ thấy nét bút và bố cục, nên cố tình viết thật chậm rãi.

Vi Huấn chăm chú nhìn ngón tay thon nhỏ đang lướt trên mặt bàn, ánh mắt không rời một khắc.

Tiếng chuông sớm trong thiền viện vẫn ngân dài bất tận. Một người lặng viết, một người yên xem, không lời qua lại, mà lại như thấu tỏ lòng nhau.

Thấy Vi Huấn chăm chú, Bảo Châu càng hứng khởi, viết nối tiếp luôn một mạch. Cho đến khi dòng thơ kết thúc ở câu:

"Chốn thanh âm đều lặng, chỉ còn ngân vang dư âm tiếng chuông", thì tiếng chuông chùa Liên Hoa vẫn còn lượn lờ trong gió. Viết xong, nàng ngoái đầu nhìn, thầm lấy làm đắc ý tại quán hoành thánh bên lề đường, dùng giọt sương thay mực, thế mà lại viết ra được nét chữ còn đẹp hơn cả khi dùng bút mực xưa kia.

Quay sang nhìn Vi Huấn, thấy chàng vẫn im như nhập định, mắt không chớp, như đang khắc ghi từng nét chữ vào tâm khảm. Cho đến khi sương sớm bắt đầu nhòa mất nét mực, chàng mới vươn tay, dùng đầu ngón chậm rãi lần theo từng nét nàng vừa viết, khắc sâu vào mặt bàn.

Bảo Châu đứng bên quan sát, càng nhìn càng kinh ngạc. Vi Huấn tuy tuổi còn nhỏ, nhưng võ nghệ cao cường, nội lực thâm hậu. Ngón tay chạm qua gỗ nhẹ như không, mà từng vết nét đã lún hẳn xuống mặt bàn như thợ khắc khảm bia đá. Kỳ lạ hơn, chàng nhớ rõ từng chữ, từng nét không sai sót, khắc ra y nguyên không thiếu một bút nào.

Trong lòng nàng bỗng dậy một niềm cảm phục: để học chữ đến mức này, Vi Huấn ắt từng trèo lên mái học trộm, hứng gió sương nắng gắt chẳng hề than. Nghĩ đến đó, nàng thầm so với những kẻ học chữ chỉ vì bị ép buộc, lại thấy lòng khâm phục tăng thêm một bậc.

Nàng đâu hay Vi Huấn học chữ bằng trí nhớ luyện võ trong võ có lý, trong lý có chữ, dùng bộ pháp và đòn thế để lĩnh hội nét bút, nắm lấy mạch chung, suy ra thành quy tắc. Cứ thế từ một hiểu ra ba, không thầy dạy mà vẫn hiểu được những điều sâu sắc trong thư học.

Bảo Châu cảm thán: "Giá như dạy ngươi, chắc còn dễ hơn dạy Lý Nguyên Ức nhiều."

Vi Huấn vừa viết xong chữ cuối, quay đầu lại, Bảo Châu mới giật mình phát hiện có người đang đứng gần đó, cách chẳng xa là một người què chống gậy, đang lặng lẽ nhìn chữ viết trên bàn. Người ấy vóc dáng gầy gò, cao lêu nghêu, gương mặt khắc khổ, chân trái teo tóp như không còn sức sống. Bảo Châu nhận ra ngay: mấy hôm trước đã thấy ông ta dắt thợ thủ công tới nha môn xin Bảo Lãng mở cửa thành, rồi lại thất vọng ra về.

May khi ấy nàng đội mũ che mặt, không lên tiếng, chắc sẽ không bị nhận ra. Nghĩ vậy, nàng liền bực mình quát: "Ta đang dạy học trò, sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vào như vậy?"

Người què không giận, ngược lại cười nhạt, nói:

"Con gái nhà người ta học chữ thường ưa bắt chước kiểu chữ nhỏ của Vệ phu nhân, nhẹ nhàng, thanh mảnh. Còn cô nương này, nét bút dứt khoát, vững vàng, mạnh mẽ có lực cầm binh."

Bảo Châu thấy ông nói trúng phóc, cũng chẳng chối, liền gật đầu: "Ta học theo nét Liễu Công Quyền."

Người què gật gù: "Xương Liễu gân Nhan. Khá lắm, khá lắm!"

Vi Huấn nghe mà thấy thú vị. Thì ra chữ nghĩa cũng như võ nghệ, đều có môn phái, có chiêu thức. Mới vài nét chữ, chẳng khác nào giao đấu, người tinh mắt liền nhận ra đường hướng, thầy dạy, cả sức lực người viết ra sao.

Người què nhìn sang Vi Huấn, chép miệng: "Chàng trai này vốn viết chữ cũng khá, chỉ tiếc nét khắc vụng về, như minh châu phủ bụi, rối loạn chẳng rõ."

Nói đoạn lắc đầu thở dài, tỏ vẻ tiếc rẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!