Chương 4: (Vô Đề)

Chùa Thúy Vi nằm ở phía nam thành Trường An vốn là ly cung tránh nóng do Thái Tông Hoàng đế xây dựng, trước đây được gọi là Thanh Sầm Cung. Năm Trinh Quán thứ hai mươi ba, vào tháng Năm, Thái Tông dưỡng bệnh ở Hàm Phong điện trong ly cung ấy, đột ngột băng hà. Từ đó, ly cung này trở thành nơi kiêng kỵ, các đời hoàng đế sau không ai đến đây. Cũng bởi cái chết của vị đế vương huyền thoại, tháng Năm từ đấy bị coi là tháng đại hung, càng thêm kiêng sợ.

Thượng cực tất suy, Thanh Sầm Cung theo dòng năm tháng dần dần hoang phế. Về sau cải tạo làm chùa Thúy Vi, song hương lửa lưa thưa, khách hành hương vắng bóng, đến chư tăng trụ trì cũng lâm cảnh thiếu thốn, phải tảo tần xoay xở đủ bề. Qua loạn An Sử, nơi này chỉ còn lại gò hoang vách đổ, tường vôi loang lở, cỏ dại um tùm, chẳng còn chút dáng cung điện thuở xưa.

Vi Huấn đưa công chúa an trí trong một gian phòng phía sau chính điện. Nàng tuy chưa chết, nhưng ở trong quan tài nhiều ngày, không hạt cơm giọt nước nào vào bụng, thân tuy sống mà thần trí mơ hồ. Rũ bỏ lớp son phấn dày cộp trên mặt, mới lộ ra dung nhan tiều tụy, hơi thở mong manh như tơ. Nếu không nhờ cao nhân như Vi Huấn độ khí, chỉ e Biển Thước hay Hoa Đà có sống lại cũng khó lòng cứu nổi.

Vi Huấn dốc lòng chăm sóc. Ngày đầu tiên chỉ có thể dùng ống cỏ thấm chút canh loãng truyền vào, ngày thứ hai mới uống được chút nước cháo, đến ngày thứ ba mới có thể nuốt một ít cháo lỏng.

Lúc đầu, Thập Tam Lang đối với vị kim chi ngọc diệp từ trong chỗ chết kéo về có hơi khó chịu, cảm thấy nàng đã làm chậm trễ đại sự của sư huynh, nhưng cũng chẳng nỡ thấy một cô gái vô tội chết oan, đành phải cùng góp sức nấu cháo bưng nước.

Thuở còn trong cung, từng nghe bọn thái giám truyền miệng rằng Vạn Thọ Công Chúa được phụ hoàng sủng ái hết mực, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, là đệ nhất mỹ nhân đất Trường An. Nay thấy tận mặt, tuy có nét thanh nhã đáng yêu, nhưng nói đến tuyệt sắc bậc nhất thì e hơi quá lời.

Chỉ là nước da nàng mịn màng như ngọc, không tì vết, tóc đen huyền rủ xuống vai, mềm mại như gấm, óng mượt đến độ có thể soi bóng người. Da tóc như vậy, hẳn là lớn lên trong cung vàng điện ngọc, được nâng niu chăm chút từng li từng tí mới thành. Phàm là người thế tục, dù có dung mạo trời cho, cũng khó bì kịp.

Đến ngày thứ ba, công chúa khẽ rên một tiếng, mí mắt run run hé mở, thần trí dần tỉnh lại.

Đập vào mắt nàng là một gian thiền phòng tiêu điều xơ xác, cửa gỗ từ lâu đã mục nát, vòm cửa rộng mở, tường vỡ trổ lỗ, góc nhà để vài chậu sành hứng nước mưa. Dưới thân là chiếc sạp hẹp cũ nát, sập một bên, dùng gạch chống tạm. Trên sạp chẳng có lấy một tấm chăn gối, nàng nằm dựa hoàn toàn vào chiếc áo khoác bám đầy đất cát trên người mình.

Nàng cố gắng một hồi mới gượng dậy ngồi lên, cổ họng khô rát, tay chân tê dại, cảm giác như thân thể này chẳng còn thuộc về mình nữa.

"Ta… còn sống sao…"

Dưới hành lang có hai người đang đứng. Một là chú tiểu đầu trọc, một là nam tử trẻ tuổi, da trắng, thân hình mảnh khảnh, mặc áo vải xanh, cổ trúc bâu, trong miệng ngậm một thanh kẹo mạch nha. Hai bên bốn mắt nhìn nhau, khoảnh khắc ấy như đông cứng.

Thập Tam Lang khẽ hỏi Vi Huấn: "Sư huynh, huynh nói nàng có báo quan bắt chúng ta không?"

Vi Huấn khẽ cười, đáp: "Quan phủ chưa chắc đã tin."

Vạn Thọ Công Chúa vẫn tưởng mình còn trong mộng, bối rối lên tiếng: "Các ngươi… là ai? Đây là đâu? Các ngươi… các ngươi bắt cóc ta sao? Là đạo tặc ư?"

Thập Tam nhún vai: "Đạo tặc thì đúng là có, nhưng bắt cóc thì không. Nói nghiêm túc, đại sư huynh chính là ân nhân cứu mạng của công chúa đấy."

Vi Huấn thong thả bước vào thiền phòng, tựa lưng vào cột, ngồi xuống đất, dáng vẻ ung dung khoan thai. Sau đó, y kể lại chuyện công chúa phát bệnh bất ngờ, bị xem là đã chết mà nhập quan, chôn sống dưới địa cung. May sao y trộm mộ đi ngang, tình cờ cứu được nàng. Chuyện được y nói gọn, bỏ qua phần về những xác chết tuẫn táng kinh tâm nhất.

Sự việc quá sức ly kỳ, khiến công chúa nhất thời không sao tiếp nhận nổi. Huống hồ nàng vừa mới khỏi bệnh nặng, đầu óc vẫn còn hỗn loạn. Chính mình đang mặc lễ y chỉ dùng khi tế tự đại điển, không phải y phục thường nhật sao lại mặc trên người? Lại còn bị đưa ra khỏi cung, chuyện gì nàng cũng không nhớ rõ.

Nàng ngơ ngác nhìn Vi Huấn cất tiếng hỏi: "Ngươi… rốt cuộc là ai?"

Vi Huấn lúc này mới nhả que kẹo, đang ngồi liền đứng dậy, không kiêu ngạo cũng chẳng khúm núm, chắp tay nói: "Kẻ hèn họ Vi, tên Huấn. Vị này là sư đệ tại hạ, tên gọi Thập Tam Lang."

Công chúa liếc mắt đánh giá, nghiêng đầu hỏi:

"Là Kinh Triệu Vi thị, hay Ngô Hưng Vi thị?"

Hai nhà họ Vi ấy đều là thế gia vọng tộc. Lời vừa buông, Vi Huấn không nhịn được bật cười sang sảng, đến mức mái ngói cũ kỹ cũng rào rạt bụi rơi:

"Ha ha ha ha ha… Ngài nhìn bộ áo vải tại hạ đang mặc, giống người nhà nào trong hai họ đó sao?"

Công chúa mặt thoáng hồng, biết mình thất ngôn. Sau cơn tai biến, trí óc như bị phủ sương, tư duy hỗn độn chẳng khác trẻ sơ sinh. Người trước mặt trạc hai mươi, áo vải thô sơ, song ánh mắt tinh anh, khí độ không phàm, tuyệt chẳng phải hạng hạ lưu tầm thường.

Vi Huấn đặt một túi tay nải nặng trịch lên mép sập, nói:

"Nghỉ ngơi ít hôm rồi hẵng liệu tính. Đây là những món đồ trang sức tìm được trên người ngươi khi khai quật, đã thu đủ, không thiếu món nào."

Chiếc tay nải kia chính là mảnh vải đầy bùa chú lúc trước, được buộc lại thành túi. Nói xong, hắn kéo Thập Tam Lang rời khỏi phòng.

Hai ngày kế tiếp, Vi Huấn không hề lộ diện. Mỗi ngày chỉ có chú tiểu mang cháo nhạt, canh loãng đến, trong bát không có lấy một miếng thịt. Quả thật đúng như câu thơ của Bạch Nhạc Thiên: "Đói nghe ma cháo thơm, khát ngỡ canh mây ngọt." Công chúa bị bỏ đói nhiều ngày, giờ đây nào còn chọn lựa, có gì ăn nấy.

Từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, quanh người luôn có cung nữ hầu hạ, đến cả khi ngủ cũng phải có vài người chầu bên giường. Giờ đây cô đơn trong một ngôi chùa hoang, yếu ớt đến mức đi đứng cũng khó, trước mắt chỉ thấy hai kẻ xa lạ thân phận mập mờ. Trong lòng nàng sợ hãi, lại thêm mù mờ, như thể chưa thoát khỏi cơn ác mộng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!