Chương 3: (Vô Đề)

Trên quan tài, phủ một tấm lụa mỏng màu vàng hạnh, rộng chừng hai thước, dài đến bảy tám thước. Vi Huấn từng thấy không ít mộ phần của quan lại quý tộc, trên lớp lụa phủ quan tài thông thường thì trên lớp lụa phủ quan tài sẽ thêu những cảnh tượng cát tường như linh hồn về trời, đắc đạo thành tiên. Nhưng tấm lụa này phủ đầy chú ngữ kỳ quái, nhìn qua toàn là bùa trấn hồn, trấn yểm, phù trừ lệ quỷ.

Chẳng lẽ sau khi chết, công chúa đã hóa thành cương thi?

Lại nhìn quanh xác các cung nữ bị sắp đặt bên cạnh, có thể nhận ra dụng ý trấn yểm ẩn tàng trong đó.

Tình thế đã đến nước này, người thường ắt hồn siêu phách lạc, chưa nói đến khai quan, e rằng chỉ dám đứng xa mà run rẩy. Nhưng Vi Huấn tính tình trái ngược, trời sinh cứng đầu, người ta càng kiêng kỵ, chàng lại càng muốn thử. Chàng nhếch môi cười lạnh, giơ tay nắm tấm kinh lụa vò thành nắm, ném sang một bên.

Sau đó, chàng gỡ nắp quan tài, không chút kiêng dè phơi bày thi thể mộ chủ dưới ánh sáng leo lắt.

Bên trong quan sáng rực bảo quang, trân châu rải đầy, từng hộc một làm lớp lót bên dưới, vây lấy thi thể như sóng vây thuyền. Trên mặt người chết đeo một chiếc mặt nạ dữ tợn, nét điêu khắc sinh động, ánh nến lay động hắt lên càng thêm âm trầm kỳ dị. Đó là loại mặt nạ "bốn mắt", dân gian gọi là "kỳ đầu", thường dùng trong các cuộc trừ tà, trấn hồn.

Xưa nay thiên hạ vẫn có lệ: người chết, bất luận sang hèn, khi nhập quan cũng nên dành đôi phần kính trọng. Mặt y thường là tấm vải trắng mỏng che lên mặt người đã khuất. Ấy vậy mà nơi đây không có mặt y, lại còn đeo lên kỳ đầu dữ dằn. Rõ ràng là muốn trấn hồn phách không cho ra ngoài, nhốt mãi trong thân xác thối rữa, không cho đầu thai, chẳng khác gì ngục tù đời đời.

Vi Huấn vốn chẳng tin ma quỷ, nhưng cũng kinh ngạc trước thủ đoạn độc ác ấy. So với chuyện đào mồ quất xác còn ác độc gấp bội. Vị công chúa này rốt cuộc mang mối thù hận thế nào, mới bị người đời sau đối đãi như vậy?

Nhưng mặc kệ trong cung đình ẩn giấu thù hận hay bí mật gì đi nữa, mọi chuyện ấy đều chẳng liên quan gì đến hắn.

Vi Huấn lục lọi trong đống trân châu, tuy không rõ món đồ mình tìm ra hình dạng thế nào, nhưng chắc chắn không phải trâm ngọc, cũng chẳng giống vòng tai, lại càng không là tơ thêu. Bỏ qua bao nhiêu châu báu đắt giá, chàng vẫn chưa tìm được vật trong tưởng tượng. Nghĩ đi nghĩ lại, những gì để gần bên mộ chủ thường là thứ trân quý nhất, hẳn là vật nàng yêu thích lúc sống, hắn liền quyết định thử sờ vào xác chết.

Thi thể bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp gấm vóc, dùng dây lụa buộc chặt như kén tằm, bên trên còn đeo mặt nạ "Kỳ Đầu" dữ tợn. Vi Huấn cẩn thận tháo dây, từng lớp từng lớp gỡ bỏ, cuối cùng để lộ thân thể mềm mại vận trường bào tay rộng, sắc vàng nhạt, vóc dáng nhỏ nhắn mềm mại như nữ nhân vừa độ xuân thì.

Một mùi hương nhè nhẹ, ngọt ngào mà lạ lẫm lan tỏa ra, khác hẳn bất kỳ loại hương liệu nào hắn từng ngửi qua.

Vi Huấn khẽ sững người, theo quy củ dân trộm mộ, liền chắp tay, khẽ nói: "Đắc tội rồi."

Rồi ngậm một mảnh giấy trắng, xoay người trèo vào trong quan tài, cúi mình quỳ gối lên thi thể công chúa, bắt đầu s* s**ng từ trên xuống dưới. Càng sờ, lòng hắn càng thêm nghi hoặc: làn da dưới tay mềm mại, còn mang theo hơi ấm, tuyệt không giống thi thể đã cứng đờ lạnh băng. Dù cho địa cung so với mặt đất lạnh hơn nhiều, nhưng tính từ ngày công chúa băng hà đến nay cũng đã bảy tám ngày, làm sao lại không có dấu hiệu thối rữa hay sình trướng?

Trong lòng lóe lên một ý nghĩ, Vi Huấn lập tức đưa tay gỡ mặt nạ.

Dưới lớp mặt nạ ghê người là gương mặt tròn đầy, trắng mịn như ngọc của một thiếu nữ xinh đẹp. Mái tóc dài búi cao, cắm mười hai chiếc trâm hoa óng ánh, khuôn mặt trang điểm kỹ càng, lá vàng điểm trán, môi son hồng thắm, chẳng chút dấu hiệu nào của oán khí hay hóa lệ quỷ.

Vi Huấn vốn là kẻ lang bạt, chưa từng diện kiến phong mạo bậc quyền quý, nhưng nghe Trường An đồn rằng Thiều Vương giống mẹ, công chúa giống cha, đặc biệt có đôi tai phúc hậu nét tướng quý của nhà trời. Mà xác trong quan tài quả thực vành tai nở nang đầy đặn.

Hắn thử khẽ xoay mặt nàng, đầu ngón tay chạm vào làn da vẫn có độ đàn hồi mềm mại, dường như còn chút ấm áp chưa tan.

Hắn khẽ xoay gương mặt công chúa, cảm thấy làn da mềm mại đàn hồi, không khỏi nảy sinh nghi ngờ. Bèn đưa tay luồn vào tóc nàng, sờ tìm đến huyệt Thần Đình, dùng lực ấn mạnh, rồi không ngừng véo nhẹ má nàng, miệng gọi lớn: "Tỉnh dậy nào! Trời đã sáng, mộng dài đã đoạn!"

Lặp đi lặp lại động tác ấy, chẳng bao lâu sau, cổ họng thiếu nữ khẽ động, nhả ra một viên ngọc nhỏ như hạt châu sáng trong. Đó là ngọc đặt trong miệng để niêm miệng người chết. Mà giờ đây bị chủ nhân nhả ra, rõ ràng nàng chưa thực sự chết hẳn.

Lúc này, nhìn lại gương mặt nàng, dù vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng hàng mi dài đã khẽ rung, lồng ng. ực nhẹ nhàng phập phồng. So với thân thể trắng bệch, lạnh như băng của hắn, vị công chúa này còn giống người sống hơn cả người sống.

Trong lòng Vi Huấn đã sáng tỏ: những điều quái dị trong mộ, mấu chốt đều nằm ở chỗ Vạn Thọ Công Chúa vốn chưa từng chết mà bị chôn sống!

Ý nghĩ lướt qua trong khoảnh khắc, hắn cũng như quyết định điều gì đó. Không còn bận tâm tới món bảo vật thần bí nào kia nữa, Vi Huấn nhảy vọt khỏi quan tài, thân hình rơi xuống đất nhẹ tựa lông hồng. Theo quy chế, hoàng thân quý tộc lúc hạ táng, thường bồi táng vô số trân mỹ linh thực. Vi Huấn đảo mắt nhìn quanh, nào rượu ngon, tương ngọt, sữa đặc chất thành từng đống như núi, nếu chẳng có ngàn món thì cũng phải trăm thứ.

Vi Huấn chọn một vò, xé niêm phong, lập tức mùi rượu thơm ngào ngạt lan khắp, ngọt lịm lạ lùng. Nhìn nhãn đề: "Ngưng Lộ Tương". Vi Huấn ngửa cổ uống một hơi dài, cảm thấy khí lực trào dâng, sức mạnh như tăng gấp bội. Liền ném vò rượu sang một bên, trở lại bên quan tài, một tay đỡ cổ sau, một tay luồn dưới đầu gối, nhẹ nhàng ôm công chúa bất tỉnh ra ngoài.

Thập Tam Lang ngồi xổm trông chừng bên cửa động, giờ đã gần canh năm, chân trời mờ mờ hiện sắc trắng như bụng cá, lòng hắn bồn chồn lo lắng. Khi trời vừa rạng, với thân phận chú tiểu hiện giờ, hắn sao có thể quanh quẩn nơi này nữa chứ?

Bỗng nghe dưới chân vọng lên âm thanh trầm đục, hắn mừng rỡ, lập tức dọn sạch lớp đá vụn, lật đám cỏ khô sang một bên. Mấy bao đất được chuyền lên.

Chẳng phải đã đào thông rồi sao? Sao còn tiếp tục đào nữa? Đại sư huynh trước nay chưa từng tính sai bao giờ.

Mang theo một bụng nghi ngờ, Thập Tam Lang vẫn tiếp tục kéo bao đất, đặt gọn sang bên. Cửa động vốn nhỏ hẹp bỗng mở rộng gấp bội, rồi hai cái đầu từ từ lộ ra. Chỉ thấy Vi Huấn đang cõng một thiếu nữ, đầu cài châu ngọc lộng lẫy, tay chân buông thõng, theo lối động chui ra.

Thập Tam Lang sắc mặt đại biến, kêu thất thanh: "Đại sư huynh! Tuyệt đối không được! Dù thi thể còn mới nguyên… huynh cũng không được học theo tứ ca!"

Vi Huấn suýt nữa bật cười, khẽ quát: "Đừng nói nhảm, đây là người sống."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!