Chương 233: (Vô Đề)

Trưởng công chúa đột ngột ngự giá tới chùa Bảo Đài, không hề báo trước hay cho tăng chúng trong chùa kịp chuẩn bị tiếp chỉ, cứ thế mang theo đoàn tùy tùng rầm rộ kéo đến.

Kỵ binh mở đường, cờ quạt lồng lộng, cổ nhạc vang lừng, sáu cỗ xe mui vàng nối đuôi nhau tiến thẳng đến cổng lớn. Bọn hoạn quan thuộc Nội Thị Tỉnh tay cầm phất trần, nâng lư hương. Các nữ quan tay bưng kinh Phật, hương nến, lễ khí, mấy trăm người oai nghiêm nối gót tiến vào. Quan viên trông coi việc tăng ni từ các bộ ty, cùng đám người trong phủ công chúa đều tháp tùng phía sau.

Trụ trì chùa Bảo Đài trưởng lão Hoài Khiêm bị phen này làm cho tay chân lúng túng, chưa kịp quét dọn hay chuẩn bị gì. Đến cả áo cà sa nghi thức còn chưa kịp thay, lão đành vội vội vàng vàng dẫn theo vài vị tăng nhân mặt mũi khôi ngô, chạy bước nhỏ ra nghênh đón.

Thấy trận thế to lớn đến vậy, lão hòa thượng mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo, trong lòng thấp thỏm bất an. Không rõ vì lẽ gì vị công chúa chí tôn cao quý này lại hạ mình tới ngôi chùa nhỏ bé tầm thường. Nàng vốn là người nắm quyền chấp chính thay vua, lại là giáo chủ đạo môn, từng từ cõi chết sống lại, danh xưng "thần tiên sống" cũng không quá lời.

Mà chùa Bảo Đài chỉ là một ngôi miếu nhỏ trong thành Trường An, chẳng có báu vật, cũng không danh tiếng vang xa. Bình thường chớ nói tới đón hoàng thân quốc thích, ngay cả một vị thái giám cũng đã đủ khiến lão phải khom lưng run sợ.

Kỵ binh Kim Ngô Vệ dẫn đường lần này lại không phong tỏa đường phố, mặc dân chúng tụ tập hai bên xem náo nhiệt. Khách hành hương cùng chư tăng trong chùa chen chúc một chỗ, mắt tròn mắt dẹt nhìn nghi thức long trọng tựa như lễ đón thần linh.

Công chúa xuất hiện giữa vòng người, đầu đội mão hoa sen, mình mặc pháp y đỏ thẫm viền chỉ vàng sắc phục cao nhất của đạo gia, vốn chỉ vua mới được dùng, ngụ ý nàng không chỉ là giáo chủ, mà còn là người nắm giữ quyền lực tối cao trong thiên hạ.

Chứng kiến uy thế ấy, Hoài Khiêm và chư tăng sớm đem quy củ "chỉ lạy Phật, không lạy người" vứt sang một bên, vội trải đệm hương bồ, quỳ rạp bái lạy.

Công chúa cũng tỏ vẻ khách khí, khẽ giơ tay ra hiệu nâng dậy. Hai tên nội thị liền bước đến đỡ trưởng lão đứng lên, đồng thời dâng lên các phẩm vật cúng Phật: kinh thư viết bằng vàng, hương Long Tiên, pháp khí mạ kim.

Lão hòa thượng mừng rỡ khôn cùng, đến khi thấy phía sau công chúa là ba món lễ vật bình bát dát vàng, áo cà sa gấm thêu, trượng vàng chín khoen thì gần như không dám tin vào mắt mình, tưởng bản thân đang nằm mộng.

Nhưng công chúa không ban những vật ấy cho ông.

Nàng đứng giữa sân chùa, đảo mắt nhìn quanh một lượt, rồi dừng ánh mắt về một góc xa xa, khẽ giơ tay vẫy.

Từ phía sau vọng gác, một chú tiểu dáng người mảnh khảnh, mặt mày thanh tú ló đầu ra, lén lút quan sát sắc mặt công chúa. Bảo Châu mặt không chút biểu cảm, lại lần nữa vẫy tay ra hiệu.

Chú tiểu chen qua đám đông, cúi đầu rụt rè bước đến, ngượng ngùng gọi nhỏ:

"Cửu Nương."

Bảo Châu thấy hắn đã cao lớn hơn mình, nhưng vẫn mặc bộ tăng y cũ kỹ năm xưa từng đặt may ở Lạc Dương, tay áo sờn rách, ống quần xắn cao, lộ cả nửa bắp chân.

Đám người vây quanh vô cùng kinh ngạc chẳng rõ một chú tiểu rách rưới như thế lại có thân phận gì, mà đáng để công chúa tự thân triệu kiến giữa chốn đông người.

Cả sân lặng như tờ.

Bảo Châu không nói không rằng, nhìn hắn thật lâu. Đoạn, nàng đưa tay cầm lấy chiếc khánh bằng đồng khảm đồng điểu, vung tay áo rộng, hung hăng gõ mạnh ba cái vào trán chú tiểu.

"Đang, đang, đang" ba tiếng vang giòn dội vang lên, như gõ lên kim loại. Người xem đều ngẩn ngơ. Không ai ngờ đầu chú tiểu kia cứng đến vậy, bị gõ ba lượt mà mí mắt chẳng chớp, trán cũng chẳng lằn vết.

Thập Tam Lang biết mình có lỗi, không dám động đậy, cúi đầu mặc nàng trừng phạt.

Gõ xong, Bảo Châu hừ lạnh, ném chiếc khánh xuống, rồi cầm lấy áo cà sa gấm giũ ra, đích thân khoác lên vai hắn. Sau lại nhét vào tay hắn bình bát vàng và tích trượng chín khoen, giọng đầy mỉa mai:

"Gậy này đủ dài, đủ thẳng chứ?"

Thập Tam Lang được như ý, nét mặt rạng rỡ như hoa nở. Nếu không phải xung quanh còn đông người, hẳn đã nhảy dựng lên rồi.

Trụ trì Hoài Khiêm sững sờ không nói nổi lời nào. Trong trí nhớ lão hình như có một chú tiểu tên pháp hiệu là Thiện Duyên, thường ra ngoài hóa duyên, chưa hề giữ chức vụ gì trong chùa, càng không được nuôi cơm. Thật chẳng ngờ ba món bảo vật Phật môn ấy lại là để phong tặng hắn.

"Công cao không gì bằng cứu giá. Chú tiểu này đã từng cứu mạng ta."

Bảo Châu xoay người, liếc nhìn Hoài Khiêm, ánh mắt sâu xa:

"Trưởng lão là ân sư khai đạo, công đức lớn lao. Sau này chùa Bảo Đài trở thành hoàng tự, e là sẽ có nhiều đất dụng võ."

Hoài Khiêm tuy tuổi đã bảy mươi, nhưng lăn lộn giang hồ lâu năm, hiểu ý ngay lập tức. Không rõ công chúa vì sao đề bạt vị tiểu tăng ấy, nhưng việc này mang đến cơ hội khó đo lường, vận mệnh của chùa Bảo Đài kể từ hôm nay đã thay đổi. Có lẽ Phật tổ và Tam Thanh đã cùng nhau ra tay.

Lão vội cúi mình, mặt mày rạng rỡ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!