Chương 231: (Vô Đề)

Từ sau khi Thánh thượng bất cẩn té ngã trong điện Bồng Lai, khắp Đại Minh Cung dường như lặng lẽ đổi thay.

Ngày trước, huynh muội vẫn thân thiết gắn bó, dù cách nhau nửa cung thành, công chúa cũng thường chạy xa chỉ để cùng huynh trưởng dùng bữa. Nhưng kể từ sau khi Thánh thượng bị thương, nàng lại chưa một lần đích thân tới thăm, chỉ cho người thân cận thay mặt hỏi han mỗi sáng chiều cho có lệ.

Trước kia nàng thường mặc nhẹ nhàng, ra vào cung điện như gió thoảng. Giờ đây, mỗi lần xuất hiện đều phải đủ đầy nghi lễ, hộ vệ kè kè hai bên, phía sau luôn có hai người mang cung tên theo hầu.

Mãi đến khi Lý Nguyên Anh lành hẳn, gương mặt hồi phục như xưa, nàng mới qua chốc lát ngồi tán chuyện, lời qua tiếng lại cũng nhạt như nước lã.

Người trong cung kín đáo bàn tán, nói Quý phi an táng tại điện Bồng Lai, e phong thủy nơi đó không thuận, cũng ảnh hưởng đến phúc phần đời sau của công chúa.

Cơn giận trong lòng dịu xuống, Bảo Châu dần nhận ra trong cuộc xung đột hôm đó có điều gì bất thường. Thường Lan đã già, vốn chẳng sống được bao lâu, chờ đến khi người duy nhất biết chuyện ra đi, sự thật cũng theo đó bị chôn vùi dưới lòng đất. Với tính tình cẩn trọng của Lý Nguyên Anh, nếu thật muốn nói ra cái chết của mẫu thân, chẳng khó gì để bịa một lý do không để lộ sơ hở.

Thế nhưng hôm ấy, hắn lại như cố ý để nàng nhận ra kẽ hở, đẩy mọi thứ đi đến tận cùng. Mà rốt cuộc, vì cớ gì?

Ngai vàng vốn chỉ có một, từ xưa đến nay, giữa vua và người kế vị vẫn luôn tồn tại sự giằng co. Đế quốc cần có người kế tục, nhưng việc trao quyền lại vô cùng tế nhị, tựa như đi dây trên vực sâu, một bước lệch lạc, tất sẽ đổ vỡ. Từ Cao Tổ đến Thái Tông, từ tiên đế đến các hoàng tử, từ nàng và Lý Nguyên Anh cho đến sau này, cũng không thể tránh khỏi vòng xoáy nghi kỵ ấy.

Bảo Châu dần đoán ra dụng ý của huynh trưởng. Nàng yêu thương huynh trưởng hết lòng, cũng như huynh trưởng từng một mực che chở nàng. Chính vì thế, tổn thương càng sâu. Dẫu thế nào, lấy cái chết của mẫu thân để dối trá mưu cầu, là điều nàng chẳng thể dễ dàng bỏ qua. Tình thân như ngọc, một khi rạn nứt, dẫu có hàn gắn cũng chẳng còn nguyên vẹn như xưa.

Điều khiến nàng đau đớn nhất, là từ đây mất đi người duy nhất trên đời có thể cho nàng một chốn dựa yên tâm để khóc òa.

Thế nhưng thời cuộc chẳng cho nàng mãi bi lụy. Lợi dụng lúc quyền lực đang chuyển giao, Thổ Phiên lại quấy nhiễu Tây Xuyên, Hoài Tây tiết độ sứ chờ thời nổi dậy, triều đình thì đảng phái tranh chấp liên miên. Nàng tiếp nhận chính sự giữa lúc trong loạn ngoài rối, nếu còn để bản thân vướng vào mâu thuẫn nội bộ, sẽ chẳng còn ai lo việc nước.

Sau khi thương tích khỏi hẳn, Lý Nguyên Anh không còn xuất hiện đều đặn trong triều, chỉ ở yên trong điện Thanh Tư tĩnh dưỡng, mỗi tháng chỉ lộ mặt đôi lần vào ngày rằm và mùng một. Bảo Châu từ nhỏ vốn được sủng ái, từng được tiên đế cho phép không cần dậy sớm chầu triều, không ngờ khi trưởng thành lại phải lăn lộn trời chưa sáng đã thức dậy chỉnh tề lên triều.

Chính biến qua đi nửa năm, một đêm thu se lạnh, Vạn Thọ Công Chúa vận triều phục lộng lẫy, lấy thân phận Trữ quân tiếp kiến sứ thần Nam Chiếu tại điện Lân Đức, mở tiệc long trọng. Sứ giả dâng lên lễ vật là một đôi voi con lông trắng cùng một hộp long não quý.

Vừa mở nắp hộp, mùi hương quen thuộc lập tức dậy lên, khơi dậy trong nàng biết bao hồi ức. Những ký ức về đoạn hành trình gian nan thuở trước dần trở nên xa vời, chỉ còn những mảnh chuyện ly kỳ hơn bao giờ hết.

Giờ đây, trong tất cả những gì liên quan đến chuyến đi năm ấy, chỉ còn lại một con dao găm và một con lừa. Dao nàng luôn mang theo bên người phòng thân, còn Lư Sơn Công thì được đưa về Trường An, thường chở nàng dạo khắp phố phường. Nhưng người mà nàng vẫn mong nhớ, thì nay vẫn bặt vô âm tín. Tựa như nhân vật trong truyền kỳ, khi hồi kết đã hạ màn, liền hóa thành bóng tối, chỉ để lại chút lặng buồn và dư vị tiếc thương.

Trong điện Lân Đức, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, tiếng ca nhạc vang vọng, vậy mà nhân vật chính của buổi tiệc lại chẳng hề vui vẻ, đến cả đại thần lẫn sứ giả cũng đều nhận ra điều đó. Vị sứ thần trong lòng lo lắng, không rõ có phải nghi lễ đã lỡ điều gì, hay lễ vật dâng lên chẳng hợp ý người.

Cuối cùng, Vệ Quốc Công lặng lẽ cho mời người múa đàn tóc vàng ở Thái Thường Tự mà công chúa từng yêu thích đến biểu diễn. Khi ấy nàng mới lộ ra chút ý cười.

Bảo Châu thu lại tâm tư, cố gắng giữ vẻ bình thản, cho người mang lễ hậu tạ chu đáo giao lại cho sứ đoàn. Bữa tiệc này vốn chẳng phải để vui đùa, mà là dịp thể hiện khí thế đại quốc, kết giao cùng Nam Chiếu, mượn thế đối phó với liên minh Thổ Phiên.

Yến tiệc tan, công chúa rời khỏi điện, dưới vòng vây của thị vệ.

Trời đã về khuya, hành lang chìm trong bóng tối. Phía trước hai hàng thị vệ giương đèn mở lối, công chúa mặc váy dài quét đất đi giữa hàng, phía sau là hai nội thị mang theo cung và túi tên, kế đó là cung nữ bưng khăn, nước, gương lược và đủ loại vật dụng. Từng cặp nối tiếp nhau thành hàng dài trăm bước, tựa như hàng tiên nhân lặng lẽ bước ra khỏi cõi mộng.

Khi đến một khúc quanh, thị vệ dẫn đầu vừa rẽ qua trước, công chúa cũng theo đó chuyển bước. Nhưng lúc hai nội thị mang cung vội đuổi theo, họ bỗng phát hiện công chúa đã biến mất. Tầm mắt trước mặt chỉ thấy lưng thị vệ dẫn đường, chẳng thấy bóng nàng đâu.

Công chúa như tan vào trong không khí, chỉ còn lại đôi hài thêu hoa sen xoay tròn trên mặt đất, như vừa rơi rớt nơi ấy.

"Công chúa?" Nội thị dụi mắt, mơ hồ cất tiếng gọi.

Các thị vệ nghe tiếng liền quay đầu lại, nhìn hành lang trống không sau lưng, lập tức cuống cuồng, tay đặt chuôi đao, giơ cao đèn đuốc, chia nhau tìm kiếm khắp nơi.

"Công chúa?! Công chúa đâu rồi?!"

Trong bóng tối chỉ còn tiếng côn trùng rền rĩ, không ai đáp lời. Nàng cứ như vậy, ngay trước mắt hơn trăm người hầu hạ, thoắt cái biến mất giữa hàng ngũ tề chỉnh.

Một cung nữ tình cờ ngẩng nhìn bầu trời, chỉ thấy ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên một dải lụa mỏng trắng ngà đang nhẹ nhàng rơi xuống, như vạt áo tiên nữ đánh rơi giữa không trung.

"Mau xem! Công chúa… công chúa bay lên trời rồi!!!"

Tiếng kêu thất thanh xé ngang màn đêm, cả đoàn người nhất thời nhốn nháo. Kẻ hoảng hốt, người kinh sợ, có kẻ mừng rỡ, lại có người như kính thần linh… Mọi tiếng rì rào hỗn loạn nhanh chóng lan khắp điện Lân Đức. Đám tùy tùng rối như canh hẹ, vội phái ngựa phi báo về Thánh thượng Thừa Thiên Vạn Thọ Công Chúa như trong truyền thuyết, lại một lần nữa hóa cánh thành tiên, thuận gió bay đi.

Lý Nguyên Anh còn chưa ngủ sâu, mơ hồ nghe được tiếng bước chân hỗn loạn cùng giọng người thì thào ngoài điện. Lệ phu nhân cố ý đè giọng nói chuyện cùng kẻ tới báo tin. Hắn giật mình tỉnh dậy, vén màn gấm hỏi: "Chuyện gì thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!