Màn đêm đã buông hẳn, hai người cầm đuốc lùng sục khắp nơi, Bảo Châu càng đi càng hối hận vì đã nán lại chốn này.
Ánh nến mong manh lay lắt giữa gió đêm, từng mảng bóng tối như ẩn tàng u linh quỷ ảnh. Rêu xanh bò trườn phủ kín bậc thềm, sàn gỗ dưới chân kẽo kẹt răng rắc, vách tường mục nát loang lổ, chỗ nào cũng lấm tấm những vết bẩn chẳng rõ từ đâu thấm ra, vấy bắn đầy mặt tường.
Song thứ khiến người ta rợn người, lại chẳng nằm ở cảnh vật…
Là cái người vẫn im lặng theo sau nàng, bước đi không một tiếng động, hô hấp cũng gần như tắt lịm. Một thân áo xanh chìm trong tầng tầng bóng tối, gầy gò mà cao lớn, nhiều lúc nhìn chỉ như một cái bóng nhạt nhòa. Hắn không đứng bên, cũng không hẳn ở sau, nhưng vừa quay đầu liền chẳng thấy đâu nữa, tựa hồ xưa nay chưa từng hiện diện giữa nhân gian. Nếu không phải ánh đuốc phản chiếu lại một cái bóng đổ dưới đất, Bảo Châu đã ngỡ mình trong trạch viện này chỉ còn độc một kẻ sống.
Tận lúc này nàng mới sực nhớ suốt từ lúc rời kinh, mỗi đêm nàng đều tự mình dựng lều, chưa từng một lần thấy mặt Vi Huấn giữa đêm đen.
Ban ngày, hắn luôn khoác bộ dáng tiểu lại giảo hoạt, cười hi hi hả hả, dù bị mắng mỏ cũng mặt dày không cãi. Nhưng về đêm… cái khí chất mỉa mai ấy bỗng nhiên tiêu biến, thay vào đó là một dáng hình khiến người run rẩy. Cứ như thể khi màn đêm buông xuống, hắn không còn là người, mà hóa thành một sinh linh quỷ mị sống trong bóng tối, mang theo hơi thở tử khí, lạnh lẽo đến gai người.
Vi Huấn vẫn đi cách sau nàng vài bước, giữ một khoảng vừa đủ, không xa không gần. Hắn như theo thói quen lâu năm, luôn đi ở vị trí thấp hơn gió, cách hành xử ấy không phải vô tình. Những kẻ hành tẩu trong bóng tối, đầu tiên là phải học cách khiến người đời quên đi sự hiện diện của mình như tiếng chân, tiếng thở, đến cả hơi thở, cũng phải ẩn vào không khí. Với Vi Huấn, những điều ấy đã không cần học nữa, mà đã thành bản năng ăn sâu tận xương tủy.
Một làn gió đêm mỏng nhẹ bất chợt lướt qua, mang theo hương hoa rất đỗi mơ hồ, lướt đến từ phía trên. Mùi ấy thanh khiết mà u hoài, hoà quyện cùng mùi hương thân thể thiếu nữ tươi trẻ, dìu dịu như một tầng lụa mỏng vô hình, len lỏi trong màn đêm tĩnh mịch, thấm vào từng góc âm u nhất của cổ trạch.
Đứng nơi góc tối, Vi Huấn chợt lặng người.
Hắn nhớ đến những loài hoa trồng nơi hậu cung như lan chi, bạch quỳnh, ngọc nhuỵ… mỗi loài đều quý giá, mỗi đóa đều cần che nắng, ủ lửa, mỗi lần muốn di dời đều phải cẩn thận từng chút, từng giọt nước. Vậy mà dù cố công chăm bón cách nào, chỉ cần rời đất cũ, chẳng mấy chốc sẽ úa tàn.
Mà hắn… hắn lại chính tay đào nàng từ nơi ấy lên như cướp một nhánh quỳnh giữa đất ngọc. Nàng, có thể thật sự sống sót được ở nơi cằn cỗi bên ngoài cung tường kia sao?
Đang chìm trong mạch suy nghĩ, giọng Bảo Châu vang lên cắt ngang:
"Ngươi… có thể phát ra chút tiếng động không? Đến nơi để ta còn thấy được…"
Nửa đầu vẫn là lệnh, nhưng nửa sau đã chuyển thành lời cầu khẩn.
Nghe giọng nàng ẩn chứa sợ hãi, Vi Huấn chậm rãi bước ra, đứng vào vầng sáng nhạt của ánh trăng. Hắn như một hồ nước lạnh băng, yên lặng không gợn. Gương mặt trắng nhạt kia dưới ánh trăng lờ mờ, như phủ một tầng khí mờ lạnh lẽo, khiến người ta không dám chắc… người này liệu da thịt còn hơi ấm, hay đã hóa thành một hồn không xác?
Bảo Châu vô thức lùi nửa bước, thầm lẩm bẩm: "Thật là không nên để Thập Tam Lang đi Tân Phong…"
Đúng lúc ấy, trong khoé mắt nàng chợt lóe qua một bóng trắng. Bảo Châu giật mình giơ cao ngọn nến. Trong ánh sáng leo lắt, phía đầu tường viện hiện lên một cái đầu trụi lủi màu trắng, giống như sọ người. Không phải Thập Tam Lang. Không phải người. Là một cái đầu lâu khô quắt. Nó đang dùng hai hốc mắt sâu hoắm, trống rỗng, đen ngòm chăm chăm nhìn về phía nàng.
Một tiếng thét chưa kịp bật ra, bóng áo xanh đã như u linh xẹt qua trong chớp mắt, phi thân lên tường, chỉ thấy một bóng mờ lấy vật kia, rồi lập tức biến mất sau bức ảnh bích tối tăm.
Bảo Châu làm rơi ngọn nến, rút cung bắn tên, run run chĩa mũi nhọn về phía đầu tường nơi mà cái bóng xương khô vừa biến mất. Chợt thấy Vi Huấn nhẹ nhàng bước ra từ sau bức tường, mỉm cười như chẳng có gì: "Không biết là ai rảnh rỗi đùa dai, đem thứ này đặt trên đầu tường dọa người."
Bảo Châu vừa kinh vừa tởm, kêu lên: "Mau vứt đi! Ngươi sao có thể cầm nắm thứ quái gở ấy trong tay chứ?"
Vi Huấn lại không hề sợ hãi, nhẹ giọng đáp: "Ai ai cũng có thứ này cả, có gì mà sợ. Nếu không có, trên cổ chỉ là một khối thịt tròn mềm, không mắt không mũi không miệng, e rằng càng quái đản hơn đi."
Vừa nói, hắn vừa nâng đầu lâu trong tay, khiến quai hàm nó lật mở, lạch cạch như đang cười, rồi thuận tay đặt lên bậc hành lang.
Bảo Châu bất giác tưởng tượng theo lời hắn, tức thì lạnh buốt sống lưng, tê dại cả da đầu.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ lại phát hiện ba bốn bộ hài cốt nằm rải rác khắp viện. Có một cái vắt ngang nơi cửa sổ, khoác áo rách loang lổ máu khô. Hình dáng bộ xương như thể khi sống đang gắng gượng trèo ra ngoài, nhưng chưa kịp thoát thân thì đã bị kẻ nào đó đánh úp từ phía sau, chết tức tưởi ngay nơi mép cửa. Dáng nằm còn giữ nguyên sự giãy dụa khẩn thiết, như bị đông cứng lại giữa khoảnh khắc cuối cùng.
Bảo Châu rùng mình, hít sâu một hơi lành lạnh. Vi Huấn thì cúi xuống xem xét một hồi, lại tặc lưỡi: "Thật là thú vị."
Bảo Châu giận dữ mắng: "Ngươi không có tim phổi hay sao? Người ta chết thảm như vậy, còn thú vị được sao?"
Vi Huấn vẫn thản nhiên, nhấc gấu áo lau ngón tay: "Xương trắng nằm đây đã lâu, thịt da đã bị hoại tử, quần áo cũng mục nát. Mà ngươi nhìn xem đi vết máu vẫn rõ, vải áo còn nguyên."
Bảo Châu cao giọng: "Chính vì máu vẫn còn in đậm trên áo, mới biết đây không phải kẻ chết lành! Ngươi ngàn vạn lần đừng có đụng vào nữa!"
Vi Huấn nghe vậy mới thu tay, lùi về bên nàng.
Hai người tiếp tục dò xét, lần bước tới tận cùng dãy nhà, nơi sâu nhất có một gian nhà kho cao lớn sừng sững. Khoảng chừng hai trượng chiều cao, bề ngang độ ba mươi bước, kiểu nhà kho thường được nhà phú quý dùng làm nơi cất trữ của cải, khác hẳn chỗ ở của gia nhân. Cửa sổ trên bốn vách đều mở rất cao, tường xây dày đặc, hiếm có khe hở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!