Muốn đến U Châu, đường ngắn nhất, tiện nhất là qua Lạc Dương.
Từ kinh sư Trường An đến Đông Đô Lạc Dương cách nhau hơn tám trăm dặm, giữa hai kinh cứ mười dặm có một đình, ba mươi dặm có một trạm, được xem là con đường quan trọng và dễ đi nhất phương Bắc. Chỉ là những trạm dịch này chỉ phục vụ cho triều đình chuyển tin, giao hàng hoặc đón tiếp quan viên đi lại, người thường dù có tiền cũng không được ở lại. Họ phải tự tìm lữ quán hoặc chùa chiền ven đường để nghỉ qua đêm.
Vùng Quan Trung đất chật người đông, dù là năm được mùa, lương thực vẫn thiếu thốn. Hễ thiên tai xảy ra là lập tức nạn đói bùng lên.
Đáng lẽ thời điểm này là vụ mùa lúa mạch chín, nhưng ruộng nẻ nứt khô khốc, nhìn khắp đồng chỉ thấy cỏ dại và gai bụi héo úa. Tuy chưa đến mức xác người chết đói ngổn ngang, nhưng cảnh tượng tiêu điều, nghèo xác nghèo xơ, khác hẳn vẻ phồn hoa đông đúc của kinh thành Trường An như cách biệt trời vực.
Trên đường đi, nếu may gặp gánh hàng rong thì còn có thể ăn được một miếng nóng hổi. Không thì chỉ có thể nhai tạm bánh khô mang theo, uống hớp nước lót dạ, có lúc dẫu có tiền cũng chẳng biết mua gì ăn.
Vi Huấn cùng các huynh đệ xưa nay sống cảnh này quen rồi nên chẳng lấy gì làm khổ. Nhưng công chúa thân ngọc phận vàng thì khác, chuyến này đúng là chịu đủ đắng cay. Yên ngựa gỗ cứng, lại phải cưỡi lừa liền hai ngày liền, đến mức phần da trong đùi nàng đều bị trầy xước, sưng đỏ cả lên.
Nàng từng oán trách Vi Huấn rằng yên quá kém, hắn lại nói đây là thứ người chủ trước để lại. Nếu không phải nàng đòi có bàn đạp để tiện cưỡi ngựa bắn cung, thì hắn đã chẳng buồn giữ lại bộ yên ấy, chiếc lừa chưa sơn còn rẻ hơn hai quan bạc kia.
Vi Huấn quản tiền đúng kiểu đào được đâu hay đó. Bảo Châu tuy bất mãn, nhưng cũng biết lộ phí chẳng dư dả gì. Nếu cứ tiêu như lúc còn sống trong cung, e rằng chưa đi đến đâu đã sạch túi. Nàng chỉ đành cắn răng chịu đựng, trong lòng thì thầm mong có thể hóa thành chim, mọc cánh mà bay ngay đến bên ca ca.
Về phần Vi Huấn, nàng thầm đặt cho hắn một cái danh: Thái Phủ Tự khanh, quản cả kho trái, kho phải, chuyên trông giữ tiền bạc của nước nhà. Rồi lại chửi thầm, nếu giao quốc khố cho một kẻ bủn xỉn như hắn, thì có lẽ đời này chẳng bao giờ lo thiếu hụt.
Hôm ấy, trời ngả về chiều, ba người ghé vào một quán trọ bên đường, định tìm chỗ nghỉ qua đêm. Chủ quán bảo phòng riêng đã kín chỗ, chỉ còn chỗ trên giường tập thể. Bảo Châu không biết "giường chung" là gì, vừa bước vào nhìn lên thì thấy mấy tên phu kiệu tr*n tr** vai đang nằm vắt chân ngủ lổn ngổn trên sạp, chưa kịp nhìn kỹ đã bị mùi hôi chân, mùi mồ hôi xộc ra đến mức phải vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nôn khan.
Nàng nhăn mặt nói: "Thà ngủ ngoài trời, ta cũng chẳng vào nổi chốn ấy!"
Vi Huấn đáp: "Nếu cố đi thêm chút nữa, may sẽ kịp đến cửa thành Tân Phong. Nhưng ngươi không có giấy thông hành, vào thành sợ là khó."
Trước đây hắn từng nhắc, nếu giả làm người mua nô tỳ, lấy danh nghĩa nô nữ thì việc qua trạm sẽ thuận tiện hơn. Nhưng thân phận nô tỳ thấp hèn, theo luật pháp còn chẳng khác gì súc vật, thậm chí không được kết hôn với người thường. Bảo Châu bằng lòng giả làm dân thường, nhưng quyết không chịu làm tiện tì.
Nếu giả làm dân chạy nạn, có thể được quan huyện thương tình cho qua. Nhưng đừng nói đến y phục không hợp, riêng nước da, dáng điệu công chúa này đã không giống người cùng đường đói khổ.
Thập Tam Lang chen vào: "Tân Phong tuy là huyện nhỏ, không nghiêm như Trường An. Nếu lót tay cho lính gác một chút, chắc cũng lọt được vào."
"Chỉ cần có thể vào, ta bằng lòng!" — Bảo Châu lập tức gật đầu.
Vi Huấn nhắc: "Trên đường còn nhiều chốt kiểm tra. Mỗi chốt hối lộ vài ba trăm quan là một con số lớn."
Bảo Châu vẫn kiên định cự tuyệt: "Nếu vì cái danh tiện tì mà phải chịu suốt đời, ta thà ngủ ngoài đường cả đời còn hơn. Dù ta muốn, tổ tiên cũng chưa chắc đã muốn!"
Thế là Vi Huấn lấy trong túi ra ba trăm tiền giao cho Thập Tam Lang, bảo cậu đi trước đến huyện Tân Phong lo liệu. Nếu mọi việc thuận lợi, sáng sớm hôm sau ba người sẽ gặp lại trong thành.
Bảo Châu lấy làm lạ: "Đứa trẻ này mới mười hai, có thể tự đi sao?"
Vi Huấn cười: "Con nhà nghèo tự lập từ sớm. Hắn theo ta hành tẩu khắp nơi, xử lý mọi việc rất tốt."
Bảo Châu vẫn cứ không yên lòng: "Nhỡ hối lộ không thành, bị bắt thì sao?"
"Tuy nhập môn muộn, không học được bao nhiêu võ nghệ, song lo thân thì dư sức. Ngươi đừng lo."
Bảo Châu bán tín bán nghi nhưng vẫn để chú tiểu đi trước.
Dù sao tối nay cũng không thể vào thành .
Vi Huấn hỏi chủ quán quanh đây có chùa hay xóm làng nào tá túc được không.
Người nọ đáp: "Có một am ni cô, nhưng là từ đường nhà giàu xưa, không đón khách lạ."
Một khách ngồi hóng mát ngoài hiên lên tiếng: "Dọc theo quan đạo hướng đông chừng một dặm, có con đường nhỏ rẽ lên hướng bắc, đi sáu dặm là tới một nơi gọi là Phương Trang, chắc có thể tìm được chỗ nghỉ."
Chủ quán vội quát: "Đừng xui người! Nơi ấy đã bỏ hoang từ lâu!"
Người khách ngạc nhiên: "Sao lại bỏ hoang? Ta còn có họ hàng ở đó!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!