Chương 10: (Vô Đề)

Trên quan đạo, khách lữ hành dần đông lên. Vi Huấn bỗng nhớ ra điều gì, quay sang hỏi: "Phải rồi, tên ngươi là gì? Chẳng lẽ để người ta cứ gọi "công chúa" mãi sao?"

Thiếu nữ cúi đầu, hai gò má ửng đỏ dần.

Lúc bấy giờ, con gái nhà danh giá đều giữ kín khuê danh, người ngoài khó lòng biết được. Giữa nam và nữ càng kiêng kị hỏi tên riêng nhau, trừ người thân cận nhất trong nhà. Công chúa càng quý hiếm, khuê danh chẳng mấy khi ra khỏi cung, sử sách cũng không chép. Chỉ khi đến tuổi lấy chồng, trong lễ hỏi, mới báo danh cho nhà trai.

Nhưng nay thân lưu lạc dân gian, còn ai bận lòng giữ lễ cũ? Nàng mang vẻ e thẹn, khẽ đáp: "Ta tên thật là Bảo Châu, là châu ngọc, nhưng… các ngươi không được gọi ta như thế."

Vi Huấn khẽ rùng mình, bước chân chậm lại.

Thập Tam Lang ngạc nhiên: "Đã đặt tên mà không cho gọi, thì đặt làm gì?"

Bảo Châu không muốn giảng giải về những lễ phép rườm rà quanh tên húy, chỉ chợt nhớ hoàng đế Huyền Tông từng thích dân gian gọi mình là "Tam Lang thiên tử", bèn nói: "Ta đứng hàng thứ chín trong nhà, các ngươi gọi ta là Cửu Nương cũng được."

Dù trong cung hay chốn dân gian, người quen thân thường xưng gọi: nam là "Lang", nữ là "Nương", thêm thứ tự đứng hàng phía trước đó là lối gọi phổ biến nhất.

Thập Tam Lang vừa nghe danh xưng ấy, bỗng chốc như chợt nhớ ra điều gì, khẽ lẩm bẩm: "Lý Bảo Châu… Châu là châu sống…" Trong lòng vừa động, liền cất tiếng gọi lớn: "Đại sư huynh!"

Vi Huấn như không nghe thấy, chỉ nắm dây cương, lặng lẽ đi lên phía trước. Thập Tam Lang cảm thấy kỳ lạ, lại gọi tiếp một tiếng. Vi Huấn lúc này mới ngơ ngác đáp lời, vẫn không quay đầu lại. Dù không trông rõ nét mặt hắn, Thập Tam Lang lại nhận ra bước chân của sư huynh bỗng trở nên loạng choạng, thậm chí vô ý đá bay cả một hòn đá ven đường.

Thập Tam Lang biết rõ, sư huynh đã luyện "Thận Lâu Bộ" đến độ thuần thục, ngay cả trong đêm tối cũng bước đi vững như đóng cọc. Giờ đây mất hồn mất vía như vậy, rõ ràng là cái tên của thiếu nữ kia đã khiến hắn động lòng.

Ba người mang theo tâm tư riêng, cứ thế đi mãi về phía đông.

Khi tới gần Bá Kiều, chặng tiễn biệt rời Trường An cũng đã đến. Theo lệ xưa, khi chia tay, người ta thường bẻ liễu tiễn nhau. Nhưng nay đất Quan Trung đại hạn, trời đã nửa năm không mưa, ngay cả cây liễu cũng trụi lá. Huống hồ, nàng nay chẳng còn là công chúa cao quý, nơi này không ai quen biết, cũng chẳng ai đưa tiễn nàng bằng một cành liễu nhỏ.

Bảo Châu thường đọc trong thi thư thấy người xưa nhắc đến Bá Kiều lúc biệt ly, nay tận mắt nhìn cảnh liễu héo hoang, lòng dâng niềm bi cảm, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Vi Huấn nói khẽ: "Bây giờ quay đầu vẫn còn kịp, ngươi có thể không đi nữa."

Bảo Châu quật cường: "Ta không hối hận. Chỉ là… tới Bá Kiều, nhớ đến đệ đệ mà thôi."

Vi Huấn điềm đạm: "Đứa nhỏ không sao cả, hiện ở tạm trong Thanh Nguyên Điện. Chỉ là, giống ngươi, khóc mãi không thôi."

Bảo Châu sững người, nghiêng người ghé sát lại thì thầm hỏi: "Làm sao ngươi biết?"

Vi Huấn xoay đầu, cười ranh mãnh: "Lúc đi hái trộm quýt, tiện thể liếc nhìn một cái."

Bảo Châu đưa tay che miệng, cố nhịn không khóc òa. Đại Minh Cung ở phía đông bắc hoàng thành, từ chùa Thúy Vi đi đến kho lương trong thành, vốn không đi ngang qua hoàng cung. Nhưng khi trở về thì lại có thể ghé qua đó. Hắn chẳng phải "tiện thể" hái quýt, mà rõ ràng là cố tình đi xem đứa em nhỏ của nàng, tiện tay lấy mấy trái quýt mà thôi.

Thanh Nguyên Điện là chỗ ở của Tống Thái phi một người hiền lành, sống không màng quyền thế. Được theo bà ấy, ít ra cũng không phải chịu khổ. Nghĩ đến đó, nước mắt nàng lại chực tuôn, chẳng rõ đứa trẻ ấy có còn nhớ lời dặn của tỷ tỷ, mỗi ngày cố gắng luyện chữ hay không.

Thấy nàng rơi lệ không ngớt, Vi Huấn khẽ than: "Xem ra phải vượt qua Bá Kiều, Cửu Nương mới thật sự thoải mái."

Bảo Châu lau nước mắt, mặt buồn rười rượi: "Rơi vào hoàn cảnh này, thoải mái nổi gì nữa?"

Hắn nghiêm mặt đáp: "Vậy thì rời Trường An thôi. Lệnh cấm tang chế, kiêng mặn khổ hạnh, chẳng ai ăn được miếng gì ra hồn. Ngươi nhìn xem phía trước kia, mấy sạp hàng nhỏ, còn dám bày bán cá rán, vịt quay, canh huyết… nào là tim gan lòng mề, toàn món ăn rẻ mà ngon, mười đồng một phần, rẻ mà đáng giá. Cửu Nương ngươi không còn phải vì Vạn Thọ Công Chúa mà kiêng khem nữa, có thể ăn uống lại rồi!"

Nghe đoạn nói nhăng nói cuội ấy, Bảo Châu vừa giận vừa buồn cười, mắng mấy tiếng "ăn nói linh tinh". Thập Tam Lang thì chân thành thật thà, còn năn nỉ xin một đồng tiền để mua bánh cá, hai người cười đùa ồn ào, cũng khiến niềm thương cảm trong lòng nàng vơi bớt đi.

Trường An có đến trăm vạn dân, mỗi ngày tiêu thụ lượng lớn lương thực, rau củ, củi đốt những món hàng thiết yếu đều phải chở từ các nơi về. Vì giá hàng ở vùng ngoài thành rẻ hơn trong nội đô, nên phu xe, phu kiệu hay tụ tập tại đó nghỉ chân, tạo nên cảnh tượng đông đúc như một phiên chợ nhỏ.

Các sạp hàng quanh đó bày bán toàn những món dành cho người lao động đổ mồ hôi, vất vả kiếm sống. Chẳng bàn đến hương vị ra sao, chỉ riêng lượng muối nêm vào cũng đủ khiến người ta chát miệng. Đám trai tráng c** tr*n, áo ngoài cuốn ngang eo, da thịt đen sạm vì nắng, ngồi túm tụm bên nhau vừa ăn vừa uống, mồ hôi nhễ nhại.

Bảo Châu vừa thấy cảnh đó liền kiên quyết không chịu ghé vào dùng bữa.

Vi Huấn nói: "Trong cung, thức ăn các quý nhân dùng cũng đều do những người như thế này đưa tới. Cửu Nương chê bai họ sao?"

Bảo Châu không chịu nhận là mình ghét, chỉ nói họ cởi áo tr*n tr**ng như thế tới gần không tiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!