Chương 798: Bạch mã chi minh

Liên tục năm ngày đội thuyền liên quân lục tục chuyển đến phía tây thành Vũ Công bờ bắc sông Vị Thủy, cho đến khi Lý Thế Tích chuyển Bát Cung Nổ Tiễn Cơ và máy bắn đá tới thì đại cục đã định, Hiệt Lợi tác chiến đơn độc đã không còn cơ hội trở mình nữa.

Từ Tử Lăng trở lại tiền tuyến, Khấu Trọng đang cùng Lý Thế Tích, Ma Thường, Tuyên Vĩnh, Bạch Văn Nguyên, Bốc Thiên Chí, Uất Trì Kính Đức, Trưởng Tôn Vô Kỵ các vị đại tướng thương nghị quân tình trong chủ trướng.

Thấy Từ Tử Lăng đến gã liền kết thúc hội nghị, cùng với Từ Tử Lăng cưỡi ngựa ra khỏi bờ lũy của doanh trại chạy lên một ngọn đồi nơi có thể quan sát doanh trại địch, cùng kể lại chuyện sau khi chia tay.

Vô Danh đang từ từ lượn vòng trên cao, chao liệng dưới ráng chiều khi mặt trời sắp xuống núi.

Khấu Trọng nói:

- Lão Bạt và tiểu Hầu vừa mới về Trường An, ngươi có gặp họ không?

Từ Tử Lăng lắc đầu:

- Trên sông Vị thuyền bè qua lại quá nhiều, có lẽ là đã đi ngang mà không gặp được. Tình huống phía Hiệt Lợi thế nào? Nghe nói hắn vẫn án binh bất động, sao tự nhiên lại ngoan ngoãn vậy chứ, coi chừng hắn có kế khác.

Khấu Trọng mỉm cười đáp:

- Hiệt Lợi đã mất đi cơ hội lật ngược thế cờ. Ba tòa thành ở hậu phương của hắn đang được tăng cường binh lực, lại do Tiết Vạn Triệt và Phùng Lập Bổn suất lĩnh một cánh quân tinh nhuệ ba vạn người trấn giữ ở ngoài thành Kỳ Sơn.

Giả như Hiệt Lợi dám chia binh đánh về phía tây, bảo đảm hắn sẽ bị đánh tơi bời hoa lá.

Từ Tử Lăng chau mày:

- Tiết Vạn Triệt và Phùng Lập Bổn?

Khấu Trọng nói:

- Chiêu này có hay không? Không lời nói cũng như hành động nào chứng tỏ chúng ta không để ý chuyện cũ bằng ủy thác trọng nhiệm cho bọn họ. Không những có thể làm cho những kẻ đầu hàng an tâm mà còn ổn định cả quân tâm và dân tâm.

Hiện tại các huynh đệ bên phía Hiệt Lợi đã an toàn rời khỏi, cho dù lão Tiết và lão Phùng ngu đến mức đi đầu hàng Hiệt Lợi các tướng sĩ bên dưới liệu có chịu theo chúng không? Hiệt Lợi lại càng không dám tiếp nhận, bởi vì sợ bị chúng ta công kích.

Hiên tại Hiệt Lợi trận cước đại loạn, sĩ khí xuống thấp, tiến lui đều là ngõ cụt, hắn chỉ cần một cơ hội xuống đài để giữ thể diện mà thôi.

Tiếp đó gã lại hỏi:

- Thạch Chi Hiên có xuất hiện không?

Từ Tử Lăng kể lại sự tình, than:

- Lão nhân gia chỉ có một điểm yếu duy nhất, cũng may chính nhờ điểm yếu đó khiến ông ấy cuối cùng cũng ngộ được chính đạo, bỏ khổ tìm vui, Thanh Tuyền cũng vì vậy mà tha thứ cho ông.

Khấu Trọng cùng với Từ Tử Lăng bàn luận không ngớt. Gã ngước đầu nhìn lên trời xanh, trong lòng hiện ra hình bóng yêu kiều của Thượng Tú Phương, chầm chậm nói:

- Ngươi còn nhớ năm đó ở Lạc Dương, bọn ta lén vào hoàng cung, nghe Thượng Tú Phương tấu khúc cho Vương Thế Sung và Thế Dân huynh không. Lúc đó ta đã có một cảm giác kỳ lạ.

Con người Tú Phương tuy ngồi ở đó dùng khúc nghệ của mình điên đảo chúng sinh, thế nhưng ta tựa như nhìn thấy nàng đang chuẩn bị hành trang, chuẩn bị cho một lữ trình phiêu bạt giang hồ sắp đến. Ôi, nàng không thuộc về một nơi nào cả, không thuộc về ai cả, nàng chỉ thuộc về khúc nghệ và ca đạo.

Chính sự truy cầu về nghệ thuật đã khiến nàng không ngừng tìm tòi một mục tiêu nào đó trong nội tâm.

Từ Tử Lăng ngẩn ra:

- Nàng không chịu lấy ngươi sao?

Khấu Trọng nói:

- Có thể nói như vậy. Đêm đó trong biệt quán của thành Vũ Công, ta một bên nghe tiếng của đội thuyền chiến thủy sư rẽ sóng lướt đi trên sông Vị Thủy, một bên hưởng thụ sự ôn nhu dâng hiến toàn tâm toàn ý của nàng, thể hội một cách sâu sắc ân sủng khó mà chịu nổi của mỹ nhân.

Trong lòng ta vừa vui sướng lại vừa đau lòng, khẳng định là cả đời này không thể quên được. Sáng sớm lúc nàng rời đi, ta cố ý giả vờ ngủ, thế nhưng ta không bỏ qua bất kỳ một thanh âm nào của nàng khi nàng xuống giường trang điểm, thay y phục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!