Chương 796: Niên hiệu Trinh Quán

Khấu Trọng, Từ Tử Lăng cưỡi ngựa rời thành, chầm chậm ruổi tới Vị Thủy. Vầng dương lên giữa trời cao tỏa ra ánh sáng ấm áp khiến con người sảng khoái, đặc biệt sau khi đã giải quyết xong vấn đề đám huynh đệ Đột Lợi.

Khấu Trọng nói:

- Chỉ nhờ một câu của Khả Đạt Chí mà chuyển biến toàn bộ tình thế. Nếu không có ngươi ngăn cản ta và lão Bạt xung đột chính diện cùng Đạt Chí thì đã sớm trở mặt thành thù, y sao có thể đề t ỉnh chúng ta. Ta thấy chuyện này chính là nhân quả báo ứng của nhà Phật.

Từ Tử Lăng gật đầu đáp:

- Đám Đột Lợi khẳng định có dã tâm xâm nhập Trung Thổ chiếm đất. Chỉ vì Hiệt Lợi bị chặn, tình thế thay đổi, không thì cục diện giờ đã khác.

Thế Dân huynh quả là một nhân tài trị quốc nhìn xa trông rộng, hiểu rằng phải duy trì tình thế cân bằng ở tái ngoại thì Trung Thổ mới có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, khôi phục lại nguyên khí. Ngươi chớ nên sinh cường nhất thời mà làm hỏng đại sự của y.

Khấu Trọng gật đầu nói:

- Lời của Tử Lăng tiểu đệ đương nhiên nghe và làm theo rồi. Ngươi cứ an tâm quay về bầu bạn với Thanh Tuyền, tiện đường nói hộ với Trí Trí và Tú Phương nỗi nhớ mong của ta. Đợi ngươi quay lại, chúng ta cùng bàn chuyện đi tìm Hiệt Lợi.

Từ Tử Lăng lắc đầu nói:

- Trong tình huống hiện nay, chúng ta không cần tìm Hiệt Lợi, lão cũng buộc phải tới tìm ta. Ngươi càng cung cấp lương thực cho lão không thiếu chút nào, lại càng khiến lão thêm nghi hoặc và sợ hãi.

Hiệt Lợi sẽ cho rằng lực lượng của chúng ta mỗi một khắc một tăng cường, còn lão lại mỗi lúc một suy yếu, biến thành một đạo quân cô độc sĩ khí sụt giảm. Hiệt Lợi sau khi về thảo nguyên sẽ không còn phong quang như trước được nữa, tháng ngày hoàng kim một đi không trở lại.

Một chiếc thuyền buồm đang đợi đại giá của Từ Tử Lăng ở bến phía Bắc sông Vị Thủy. Quân Đường trên bến đứng thẳng nghênh tiếp, thể hiện sự tôn kính.

Hai gã xuống ngựa.

Khấu Trọng nắm tay Từ Tử Lăng, cười vui vẻ:

- Trong lòng ta không còn chút cừu hận nào, chỉ hi vọng chuyện của Thạch Chi Hiên có thể giải quyết ổn thỏa. Nói gì thì nói lão vẫn là cha của Thanh Tuyền, nhạc phụ của ngươi.

Từ Tử Lăng nắm lấy tay gã rồi lên thuyền rời đi.

oOo

Khấu Trọng quay trở về Vũ Công, lòng muốn kiếm đám Bạt Phong Hàn và Hầu Hi Bạch đã về phòng nghỉ ngơi để tán chuyện, nhưng gặp thân binh truyền tin, báo Thế Dân cần gặp gã, bèn đi gặp Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân ngồi một mình trong thư phòng ở phủ Tổng quản, đang xử lý đống văn kiện chất cao như núi do Trường An gửi tới. Thấy Khấu Trọng đến, y nói giọng vui vẻ:

- Trẫm và ngươi không cần phải khách khí, ngồi đi!

Khấu Trọng lấy ghế ngồi trước mặt y, cười tươi nói:

- Ta trước giờ là kẻ không biết giữ lễ, may mà hoàng thượng không phải nhẫn nhịn ta lâu nữa. Chuyện này xong rồi, ta và Tử Lăng lập tức rời kinh hưởng thụ khoái lạc tiêu dao.

Lý Thế Dân than:

- Trẫm càng lúc càng thấy ngươi thông minh hơn trẫm. Nhìn đống tấu chương này lại nhớ tới lời ngươi nói trước đây mà đau cả đầu. Xử trí xong vụ mấy vị huynh đệ của ngươi triệt binh, trẫm phải trở về Trường An làm vài việc không thể trì hoãn. Hiệt Lợi hoàn toàn giao cho lão ca ngươi lo liệu.

Khấu Trọng cười nói:

- Có một điều kiện trao đổi, mong hoàng thượng ban ân.

Lý Thế Dân vui vẻ nói:

- Trẫm đáp ứng ngươi trước là được chứ? Thỏa mãn chưa? Thiếu Soái mời nói.

Khấu Trọng nói:

- Ta hi vọng người dẫn quân đi bình định Tiêu Tiễn là Lý Tịnh, đây là tâm nguyện của ta và Tử Lăng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!