Chương 49: Du long hoán phượng

Sau khi Từ Tử Lăng đi khỏi, Khấu Trọng tập trung toàn bộ sức chú ý vào tiền viện, thầm quyết định chỉ cần có chút dị biến là lập tức giả tiếng mèo kêu báo động cho Từ Tử Lăng.

Nhìn Từ Tử Lăng thập phần tự tin đẩy cửa bước vào, Khấu Trọng cũng thấy dễ dàng mà thoải mái đôi phần, thầm tính toán sáng mai lúc đào tẩu sẽ tiện tay dắt dê, lấy trộm cuốn sổ lần thứ hai, khiến cho Trầm Lạc Nhạn lo lăng một trận nữa.

"Loại nữ nhân vô tình vô nghĩa này, dù có chết ta cũng không than vãn cho ngươi nửa lời đâu.

"Bất giác gã lại nhớ đến Lý Tú Ninh, phát giác ấn tượng về nàng trong lòng gã đã nhạt đi rất nhiều, không còn sâu sắc quẩn quanh như trước nữa. Chính vào lúc này, từ trong tiểu lầu chợt vang lên tiếng khí kinh giao kích, Khấu Trọng cả kinh thất sắc, mặc kệ cho có bại lộ hành tung hay không, vội sách đao bổ người lao vút lên trên."Rầm!

"Tiếp đó là tiếng binh khí rơi xuống đất. Lưng Từ Tử Lăng đập mạnh vào cửa sổ lớn của khuê phòng Trầm Lạc Nhạn, phun ra một búng máu tươi, rơi bịch xuống đất. Trong sát na ấy, Khấu Trọng bất chợt nhớ tới lời Từ Tử Lăng từng nói với gã:"Giả sử Từ Tử Lăng bị thương, gã có thể giữ được tâm tịnh như trăng trong giếng không?

"Một đạo hắc ảnh như loài quỷ mị lao vọt ra, vung chưởng đánh một chưởng phách không truy theo Từ Tử Lăng, dường như nhất quyết muốn dồn gã vào chỗ chết. Khấu Trọng cố ép mình không nghĩ đến bất kỳ chuyện gì liên quan tới Từ Tử Lăng nữa, thu nhiếp tâm thần, vận kình dồn vào đại đao trong tay, đồng thời gia tăng tốc độ lao về phía Thiết Thủ, miệng hô vang:"Có trộm!"

Chỉ nói một điểm này đã chứng tỏ tài trí của Khấu Trọng cao tuyệt. Nên biết đối phương có thể đánh trọng thương Từ Tử Lăng trong một thời gian ngắn ngủi như vậy thì Khấu Trọng gã cũng chẳng thể nào ngăn cản nổi y, cách duy nhất chính là kinh động đến bọn người của Trầm Lạc Nhạn, khiến cho tên địch nhân hành động kỳ bí khó lường này có chút cố kỵ.

Đương nhiên người này cũng có thể là người do Trầm Lạc Nhạn bố trí mai phục trong lầu, nhưng nhìn vẻ sợ hãi bị tiết lộ hành tung của người này, khả năng này không lớn lắm. Trong thời gian nháy mắt, Khấu Trọng đã đưa ra chiến lược nhằm đạt mục đích duy nhất là cứu mạng Từ Tử Lăng.

Người kia hiển nhiên không ngờ đột nhiên lại có một Khấu Trọng nhảy ra tấn công, bởi vì với thính lực kinh người của y, bất kỳ động tĩnh nào trong hoa viên dù là nhỏ nhất cũng không thể nào che giấu được, vậy mà lần này đến tận khi Khấu Trọng bạt đao xông ra, y mới bắt đầu có cảm giác.

Đây cũng chính là nguyên nhân y manh động sát cơ với Từ Tử Lăng. Khí Từ Tử Lăng đẩy cửa bước vào, y mới nảy sinh cảm ứng, từ đó nhận ra chỉ sau một thời gian ngắn nữa, gã sẽ là một đối thủ hết sức đáng sợ.

Bản thân y cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi hay đối kỵ tài năng gì, chỉ là do hiểu lầm Từ Tử Lăng là người của Trầm Lạc Nhạn nên mới bất chấp thủ đoạn tìm mọit cách giết chết Từ Tử Lăng.

Người này chính là kẻ mà người đời nghe danh phải biến sắc Ảnh Tử Thích Khách Dương Hư Ngạn. Lần này y nấp ở trong khuê phòng của Trầm Lạc Nhạn, mục đích chính là để ám sát Trầm Lạc Nhạn, đánh đòn phủ đầu cho Tuỳ quân công đả sào huyệt của quân Ngoã Cương.

Bây giờ y đột nhiên lại thay đổi mục tiêu thích sát sang Từ Tử Lăng, đủ thấy y đánh giá gã cao đến mức nào.

Trường đao bay nhanh vào sườn y như bổn lôi thiểm điện. Từ lưỡi đao xạ ra một luồng đao khí lạnh buốt, bao chùm lấy toàn bộ thân trước của Dương Hư Ngạn. Với võ công cao thâm của Dương Hư Ngạn cũng không thể không tạm thời hoãn lại ý đồ hạ sát Từ Tử Lăng để toàn lực ứng phó.

Chỉ tháy Dương Hư Ngạn hít mạnh một hơi chân khí, đột nhiên lăng không lộn một vòng trên không, nhẹ nhàng đỡ lấy trường đao. Lúc này Khấu Trọng đã chạy tới trước mặt Từ Tử Lăng, đỡ gã đứng dậy. Dương Hư Ngạn hừ lạnh một tiếng, ném mạnh cây trường đao vừa bắt được trong tay vào lưng Khấu Trọng.

Với lực đạo mạnh như vậy, họ Dương tràn đầy lòng tin có thể đồng thời xuyên qua cả hai gã. Khấu Trọng không hề nghĩ ngợi, đầu mũi chân điểm xuống đất, ôm Từ Tử Lăng toàn thân đầy máu tươi, đã hôn mê bất tỉnh lăn vào trong bụi cỏ, tránh khỏi thanh đao Dương Hư Ngạn ném tới trong gang tấc.

Họ Dương đang định tiếp tục truy kích thì đột nhiên nghe thấy tiếng y phục phất gió nổi lên khắp bốn bề. Y tự vấn trong vòng một hai chiêu khó có thể giết chết Khấu Trọng, đành thở dài một hơi, triển khai thân pháp, bay vút lên không.

Khấu Trọng ôm Từ Tử Lăng lăn vào trong bụi cỏ, vừa mới lồm chồm bò dậy đã lập tức phải đối mặt với một quyết định khó nhất từ khi gã mới ra đời tới nay.

Nếu như trở về căn phòng củi với Tố Tố, vậy thì nhất định sẽ không thoát khỏi tai mắt của chúng nhân, hơn nữa như vậy thì gã cũng không thể giúp Từ Tử Lăng trị thương được.

Nhưng nếu lập tức đào tẩu, Tố Tố sẽ rơi vào cảnh thân cò thế cô, không người trợ giúp, vạn nhất để địch nhân phát hiện sẽ vô cùng nguy hiểm.

Gã phải làm sao?

Giọng nói yêu kiều của Trầm Lạc Nhạn vang lên: "Kẻ nào dám đến đây sinh sự?"

Tiếp đso là tiếng binh khí chạm nhau không ngừng, rồi những tiếng kêu thảm không ngớt vang lên! Khấu Trọng lo lắng đến sém chút bật khóc, cuối cùng cũng đành nghiến răng, ôm Từ Tử Lăng nhảy qua tường ngoài, tiếng hò hét quát tháo lập tức vang lên phía sau, nhưng gã không có nhiều thời gian để chú ý tới những chuyện đó nữa.

0O0

Khấu Trọng xé rách ngoại y của Từ Tử Lăng, đập vào mắt là một cuốn sổ khá dày bị kiếm xuyên qua.

Đây là một nhà kho trong hậu viên của một trang viện khá lớn gần với Lạc Nhạn Trang, sau khi thoát khỏi truy binh, Khấu Trọng đã đưa Từ Tử Lăng quay ngược trở lại ẩn nấp ở đây.

Khấu Trọng thầm than may mắn, nếu không phải có cuốn sổ này cản lại kiếm khí lăng lệ của đối phương, chỉ sợ giờ ngày Từ Tử Lăng sớm đã ô hô ai tai rồi.

Từ Tử Lăng nằm ngửa trên bãi cõ, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xanh xao như người chết, nhưng hô hấp của gã lại hết sức chậm rãi điều hòa, chứ không hề có hiện tượng thở gấp hay thở dốc.

Khấu Trọng đặt cuốn sổ sang một bên, vạch nội y của gã huynh đệ, cẩn thận kiểm tra, phát giác thương khẩu sớm đã khép lại, không còn xuất huyết nữa.

Khấu Trọng thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi nâng song chưởng của Từ Tử Lăng lên, chậm rãi truyền chân khí vào nội thể của gã, hi vọng có thể giúp gã liệu thương. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, Từ Tử Lăng chợt thở hắt ra một hơi, dần dần tỉnh lại, trên mặt cũng bắt đầu thấy có huyết sắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!