Trách Nhượng đứng giữa cửa, lạnh lùng nhìn ba người.
Tố Tố cũng cảm thấy Trác Nhượng có gì đó không bình thường, run giọng thốt: "Lão gia!
"Hai gã buông Tố Tố ra, đứng ngăn trước mặt nàng, chuẩn bị liều mạng. Trác Nhượng sắc mặt đã khôi phục vẻ bình thường, nhưng dường như đã già đi đến cả chục tuổi, tay chắp sau lưng, chậm rãi bước đến môt chiếc ghế ngồi xuống dịu giọng nói:"Tố Tố hãy vào bên trong, ta có vài lời muốn nói với hai vị tiểu huynh đệ."
Khấu Trọng kéo Tố Tố lại, trầm giọng nói: "Làm sao ta biết ngươi không phái người ở phía sau chặn đường Tố tỷ?
"Tố Tố thấy Khấu Trọng không hề khách khí với Trác Nhượng như vậy, sợ đến mặt mũi tái mét. Trác Nhượng mỉm cười nói:"Ngươi nghĩ nếu ta hạ lệnh một tiếng thì liệu các ngươi có còn mạng không chứ? đâu cần phải tính toán như các ngươi?"
Tố Tố thấp giọng cầu xin hai gã: "Hãy nghe lời lão gia đi!
"Nói đoạn giật mạnh cánh tay Khấu Trọng, quay người bỏ chạy vào bên trong. Trác Nhượng nhìn hai gã một hồi, chợt lên tiếng nói:"Mẹ của các ngươi là ai?"
Từ Tử Lăng hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: "Đây là bí mật của chúng ta."
Trác Nhượng thoáng lộ sắc nộ, song lập tức trở lại bình tĩnh như thường:
"Bỏ đi! vừa rồi các ngươi có cơ hội mà không hạ sát ta, Trác Nhượng này có mặt dày vô sĩ đến đâu cũng không thể hạ thủ lần thứ hai với các ngươi nữa! Ta sớm đã muốn sát nhân diệt khẩu thực ra cũng có chỗ khổ tâm! Thôi được rồi! Tất cả đã kết thúc! Ta vì muốn giết các ngươi mà làm cho vết thương bộc phát, âu cũng là ông trời trừng phạt ta lấy oán báo đức, giờ chỉ biết tự trách mình mà thôi."
Nhìn tình cảnh cùng đường mạt lộ của một nhân vật đã từng phong vân nhất thế, hai gã đều cảm thấy khó hiểu.
Từ Tử Lăng nói: "Đại long đâu đại thắng trở về, dù Tổ Quân Ngạn có cấu kết với ngoại nhân, nhưng đại long đầu chỉ cần hạ lệnh xuống là vẫn có thể khiến tên tặc nhân bại họa đó đầu lìa khỏi cổ cơ mà?"
Trác Nhượng lắc đầu thở dài, chậm rãi nói:
"Tình hình bên trong người ngoài như hai ngươi đâu thể hiểu hết được. Hiện giờ Trác mỗ chỉ có một thỉnh cầu, hy vọng hai ngươi có thể ở lại đây thêm mười ngày. Mười ngày sau, ta sẽ phái người đưa Tố Tố và hai ngươi rời khỏi đây."
Thanh âm Trác Kiều vang lên ngoài cửa: "Cha! Cha lại đùa cợt với nữ nhi nữa rồi? Tại sao lại trốn đến đây chứ?"
Trác Nhượng đưa mắt nhìn Vương Nho Tín đang đi sau lưng Trác Kiều ra lệnh: "Lập tức thông báo với Mật công nói ta có chuyện khẩn yếu muốn thương nghị.
"Chúng nhân đều thấy ngạc nhiên. 0O0 Từ Tử Lăng nằm duỗi dài trên giường, Khấu Trọng thì đi đi lại lại trong phòng hai gã đều đang nhíu mày suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không ra tại sao Trác Nhượng lại muốn giết hai gã diệt khẩu? Chiếu lý thì y phải cảm kích hai gã đã nói cho y nhiều tin tức quan trọng mới đúng. Từ Tử Lăng vỗ giường nói:"Nhất định là như vậy. Kẻ chủ sử sau lưng Tổ Quân Ngạn chính là Lý Mật, vì thế nên Trác Nhượng mới đau đầu như vậy."
Khấu Trọng ngồi xuống cạnh giường, trầm ngâm nói:
"Nhưng y cũng đâu cần giết chết chúng ta. Tên bí mật ám toán lão Trác đó đã đeo diện cụ, lại nấp trong rương tất nhiên là do y sợ lão Trác nhận ra mình. Với thân thủ như lão Trác, những kẻ đủ tư cách để ám toán lão cũng không nhiều đâu, là kẻ nào đây nhỉ?"
Hai gã cùng lúc giật mình, tròn mắt nhìn nhau.
Khấu Trọng khẽ nhún vai hỏi: "Có phải ngươi đang nghĩ đến người mà ta đang nghĩ không?"
Từ Tử Lăng ngồi dậy, ánh mắt lộ thần sắc kinh hãi, thấp giọng nói: "Nhất định là Lý Mật."
Khấu Trọng hít sâu vào một hơi, lo lắng nói:
"Lần này thì hỏng rồi. Lão Trác triệu Lý Mật đến nhất định là muốn chơi bài ngửa, như vậy thế nào cũng liên lụy tới chúng ta và Tố tỷ. Luận âm mưu bản lãnh lão Trác đều không phải đối thủ của Lý Mật, huống hồ hiện giờ y đã bị thương đến nỗi giết chúng ta còn không nổi nữa."
Từ Tử Lăng nói: "Tốt nhất là thừa cơ chạy trước, nhưng ta biết Tố tỷ nhất định sẽ khăng khăng đòi đợi mười ngày nữa mới chịu đi."
Khấu Trọng nói: "Chi bằng chúng ta đến Đại Thanh Viện gì đó thăm dò trước, đến lúc muốn chạy trốn cũng thuận tiện hơn nhiều, ở đây đợi mười ngày không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa."
Từ Tử Lăng chau mày nói: "Hiện giờ có thêm đám cao thủ mới theo lão Trác trở về, muốn ra vào cũng rất khó khăn."
Khấu Trọng nói: "Lão Trác đâu có nói chúng ta không được ra ngoài dạo phố đâu, chúng ta cứ đường đường chính chính theo cửa lớn mà đi, tiện thể thử phản ứng của y xem thế nào.
"Từ Tử Lăng nhảy xuống giường, đang định đi ra thì cửa phòng Khấu Trọng chợt vang lên tiếng gõ. Khấu Trọng thấp giọng nói:"Ai đến tìm ta nhỉ? Đã muộn như vậy rồi!"
Giây lát sau thì đến lượt phòng Từ Tử Lăng được gõ cửa, tiếp đó có tiếng nữ nhi gọi: "Khấu Trọng! Khấu Trọng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!