Khấu Trọng ghé sát tai Từ Tử Lăng thấp giọng nói:
– Bà nương này còn đẹp hơn cả các cô nương ở Xuân Phong Lầu nữa.
Từ Tử Lăng ngây ngất nhìn khuôn mặt trang nghiêm mà đẹp tựa tiên nữ của bạch y nữ, gật đầu đồng ý thì bạch y nữ tử đang ngồi đả tọa chợt trợn trừng hai mắt, tức giận nhìn hai gã một cái.
Cả hai kinh hãi, vội thu mình vào một góc.
Thân hình thon thả của bạch y nữ run rẩy, sau lại nhắm nghiền hai mắt, một hồi lâu sau mới mở mắt ra, lừ mắt nhìn hai gã một cái rồi thở hắt ra một hơi hỏi:
– Đây là nơi nào?
Hai gã cùng lúc ngó nghiêng sang hai bờ, sau đó cùng lúc lắc đầu.
Bạch y nữ ngẩng đầu lên nhìn trời, thấy vầng thái dương đã hạ sơn, cảnh vật hai bên bờ sông đắm chìm trong những tia nắng cuối ngày, biết mình đã đả tọa hơn hai canh giờ, trầm ngâm giây lát rồi nhẹ giọng nói:
– Tại sao Vũ Văn Hóa Cập lại truy đuổi các ngươi?
Khấu Trọng trao đổi ánh mắt với Từ Tử Lăng rồi lắc đầu trả lời:
– Không biết!
Bạch y nữ mắt lộ hàn quang, nghiêm khắc nhìn hai gã một hồi lâu, đột nhiên cười khúc khích nói:
– Hai tên tiểu tử các ngươi lập tức nhảy xuống sông cho ta!
Hai gã sớm đã đói đến mềm nhũn người, nghe nàng nói vậy thì cả kinh thất sắc, không biết làm sao mới phải.
Bạch y nữ lại thở dài một tiếng, nhạt nhẽo nói:
– Ta phải nghỉ ngơi ba canh giờ, hai tên tiểu tử các ngươi lái thuyền cho ta, nếu để thuyền lật thì coi chừng cái mạng đấy!
Sao sáng đầy trời, ánh trăng chiếu rọi xuống dòng sông tĩnh lặng.
Dưới ánh trăng ảm đạm, hai gã bằng hữu nương tựa lẫn nhau từ khi ở Dương Châu, đứng sát bên nhau, cố nhịn đói khát và cánh lạnh về đêm cẩn thận điều khiển chiếc thuyền nhỏ.
Bạch y nữ ngồi quay lưng về phía chúng, mặt hướng về mũi thuyền, tĩnh tọa liệu thương, trông giống như một bức tượng nữ thần được tạc bằng ngọc thạch.
Lọn tóc mai của nàng bị gió thổi tung bay phấp phới tựa như những áng mây tự do thoải mái bay lượn trên bầu trời.
Khấu Trọng hạ giọng đến mức không thể thấp hơn, ghét sát miệng vào tai Từ Tử Lăng nói:
– Ngươi đoán xem cô ta có nghe thấy chúng ta nói gì không?
Từ Tử Lăng đang ngơ ngẩn tâm thần, nhất thời không nghe rõ, giật mình nói:
– Ngươi nói gì thế?
Khấu Trọng tức đến nỗi cấu vào đùi hắn một cái, than rằng:
– Tên Vũ Văn Hóa Cập đó không biết là loại gì, xem ra còn... còn lợi hại hơn cả ác bà nương này nữa.
Từ Tử Lăng kinh hãi nhìn tấm lưng thon nhỏ bạch y nữ, hồi lâu sau mới thở phào một hơi.
Khấu Trọng dùng khuỷu tay húc nhẹ vào bụng Từ Tử Lăng, cả mừng nói:
– Quả nhiên là không nghe thấy!
Từ Tử Lăng liền hỏi đến thứ mà cả hai cùng quan tâm nhất:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!