Chương 38: Vũ văn vô địch

Ba ngày trôi qua thật nhanh, nhưng hai gã vẫn có chút lưu luyến chưa muốn động thân.

Trong ba ngày này, hai gã giống như trở về nơi Phó Quân Sước đã chôn thân, tâm trạng trở nên hỗn hỗn mang mang, không phân biệt ngày đêm, chỉ vùi đầu luyện công, chỉ khi nghe thấy tiếng người mới lánh mình nấp đi.

Được mục kích trận ác chiến kinh tâm động phách giữa Bạt Phong Hàn và Âu Dương Hi Di là một chuyện hết sức có ích với hai gã.

Trước giờ hai gã luyện công thiếu người chỉ điểm nên cứ giống như người mù cưỡi ngựa mù, không biết mục tiêu của mình là gì.

Nhưng sau lần này, cả hai đã có được mục tiêu và chỉ dẫn hết sức rõ ràng, hiểu được rằng chỉ khi tinh thần, chân khí và chiến lược hợp nhất làm một, hai gã mới có thể trở thành cao thủ chân chính.

Ngay cả bản thân hai gã cũng không biết đạo luyện khí mà mình đã học được trong Trường Sinh Quyết vốn đã là diệu pháp vô thượng để luyện tinh, khí, thần.

Trong mấy ngày này, hai gã không ngờ đã vô ý mà nắm được tinh túy bên trong của diệu pháp, vì vậy chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nhưng quả thật hai gã đã tiến một bước dài trên võ đạo, có được những đột phá ích lợi suốt đời.

Hai gã thương lượng một hồi, quyết định ở lại thêm bảy ngày nữa.

Chính nhờ quyết định này mà hai gã đã tránh được một trường đại họa.

Thì ra đêm hôm đó Vương Thế Sung đã nảy sinh lòng nghi ngờ với hai ngã, tìm đến Trầm Nãi Đường nói chuyện, biết hai gã đã từng đi cùng với Đỗ Phục Uy, liền đoán ra ngay đó chính là hai gã tiểu tử bảo bối mà Vũ Văn Hóa Cập đang truy tìm, vội vàng phát tán nhân thủ, tìm kiếm khắp nơi.

Đồng thời thông tri cho một nhân vật khác của Vũ Văn phiệt đang ở vùng phụ cận là Vũ Văn Sĩ đích thân đến chủ trì, suýt chút nữa thì đã lật tung cả quận Đông Bình này lên, sau một thời gian tìm kiếm không có kết quả họ Vương mới nhận định hai gã đã chạy xa mất rồi.

Nếu như đổi lại để Đỗ Phục Uy chỉ huy cuộc tìm kiếm này, nhất định nhìn ra hai gã vẫn còn lưu lại trong thành.

Nhưng Vũ Văn Sĩ đâu thể ngờ hai gã lại có thể trầm khí đến vậy, sau năm ngày đã dẫn người đi lùng sục các châu huyện phụ cận, không còn chú ý đến Đông Bình nữa.

Sáng ngày thứ sáu, hai gã chợt nhớ đến Tố Tố, lại cảm thấy luyện công bắt đầu có chút buồn chán. Khấu Trọng nói:

"Không phải mẹ đã nói thời khắc luyện công tốt nhất chính là lúc nửa có ý thức nửa vô ý thức hay sao? Hai ngày nay không hiểu có phải quá tận lực hay không mà ta cảm thấy cứ thấp thỏm không yên."

Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý: "Ta cũng vừa nghĩ đến vấn đề này, mẹ đã từng nói luyện nội công cần để ý nhất là điều tiết hỏa hầu, hàn nhiệt tương ứng, chúng ta cứ cắm đầu luyện công thế này xem ra đã hơi quá lửa rồi, có lẽ tạm thời nên chậm lại một chút."

Khấu Trọng nói: "Vậy chi bằng chúng ta lập tức khởi trình đi Vinh Dương thôi, ta rất sợ Tố Tố tỷ xảy ra chuyện."

Tử Tử Lăng nói:

"Không thể cứ như vậy mà xuất thành được. Nói không chừng tên quan đó đã ra lệnh truy nã chúng ta. Ngươi chơ quên là lão Trầm Nãi Đường đó là người biết lai lịch của chúng ta."

Khấu Trọng hừ lạnh nói:

"Trong mắt đám quan triều đình, Trầm lão đầu đó không phải cũng là kẻ cấu kết với phản tặc Lương Sư Đô làm loạn hay sao? Chỉ là người khác không biết đó thôi."

Gã nói tới đây thì ngưng lại giây lát lấy hơi rồi tiếp tục: "Hiện giờ thời tiết càng lúc càng lạnh, chúng ta cũng nên sắm thêm một ít y phục ngự hàn, thuận tiện thì mua thêm mấy thứ thiết câu và dây thừng nữa, đến tối sẽ trèo tường xuất thành, như vậy thì sẽ không lo vạn vô nhất thất nữa rồi.

"Chủ ý đã định, hai gã lưu luyến nhìn căn phòng củi như không nỡ rời xa, bắt đầu triển khai hành động tiếp theo. Đêm hôm đó, hai gã rời khỏi thành mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, liền giống như hai con chim nhỏ mới sổ lồng, nhằm hướng Vinh Dương thẳng tiến, chạy một mạch qua đêm đến lúc trời sáng mới cảm thấy sức cùng lực kiệt. Vừa mới ngồi xuống, Khấu Trọng đã bật cười nói:"Chúng ta thật ngốc, quên mất giá trị con người của mình đã được tăng cao, đợi lát nữa nhớ phải mua lấy hai con ngựa để đỡ phải bôn ba dặm trường thế này cho khổ."

Từ Tử Lăng cười cười nói: "Cưỡi ngựa chi bằng ngồi thuyền, cứ mua một con thuyền cá nhỏ, ta và ngươi thay phiên nhau luyện công và chèo thuyền, như vậy vui hơn."

Khấu Trọng lắc đầu nói:

"Ngươi tưởng chúng ta đi du sơn ngoạn thủy sao? Nơi chúng ta sắp đến là sào huyệt của quân Ngõa Cương, nếu ngươi là quan binh, ngươi có để người ta tùy tiện ra ra vào vào đó không? Ta thấy đi đường bộ thì dễ hơn một chút. Hà... ngươi nhắc ta mới nghĩ ra, chúng ta cứ mua một cỗ xe ngựa đi, như vậy cũng có thể luân phiên nhau đánh xe và nghỉ ngơi. Hà, vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm sức lực. Ta với ngươi đúng là giỏi thật."

Hai gã cười nói râm ran tiến vào thành trấn lớn nhất ở vùng phụ cận, mua một cỗ xe ngựa đơn giản do hai con kiện mã kéo, tiếp tục lên đường.

Hai gã lần đầu tiên có được một thứ công cụ giao thông quý trọng và hữu dụng như cỗ xe này, thích thú vô cùng, đối với hai con ngựa cũng thập phần sủng ái, đặt tên cho con màu trắng là Bạch nhi, con màu xám là Hôi nhi.

Bốn ngày sau, hai gã đã đến được Ngoã Cương thành mà Trác Nhượng khởi nghĩa, có điều giờ đây nơi này đã rơi vào tay quan binh của triều đình rồi.

Hai gã vào trong thành, cảm thấy không khí vô cùng khẩn trương, không những gia tăng phòng bị mà trên phố thi thoảng lại bất thần xuất hiện một đội binh mã không biết đi từ chỗ nào tới tuần hành trên đường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!