Chương 36: Tuệ tinh bắc lai

Trong chớp mắt, hai gã đã rơi vào trùng vây.

Thiếu sóai Thượng Minh và hai đại tướng Thượng bang, Thượng Khuê Thái của Đông Minh Phái cùng lúc đi ra từ đám tân khách, cùng Đơn Uyển Tinh sát khí đằng đằng dồn hai gã vào sát chân cột, chặn đứng mọi đường tháo lui.

Khấu Trọng miễn cưỡng gượng cười nói: "Chư vị vẫn khoẻ cả chứ? Đến xem biểu diễn à?"

Thượng Minh hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Tiểu nhân bỉ ổi!"

Mặt ngọc của Đơn Uyển Tinh như phủ một lớp băng mỏng, lừ mắt nhìn Từ Tử Lăng lạnh lùng nói:

"Còn tưởng rằng các ngươi đã bị bắt đi, bây giờ thấy hai ngươi sinh long họat hổ thế này mới biết thì ra là các ngươi đã cấu kết với Vũ Văn Thành Đô để ám đối phó chúng ta, hừ! lần này đúng là thiên võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu... Từ Tử Lăng xua tay nói:"Công chúa chớ hiểu lầm, chúng tôi không những không quen biết Vũ Văn Thành Đô mà Vũ Văn phiệt của hắn còn là đại cừu nhân của chúng tôi nữa."

Thượng Bang tức giận gằng giọng:

"Hiếm khi thấy phu nhân coi trọng người nào như các ngươi, nhưng không ngờ các ngươi làm cho người phải thương tâm. Hắc... dù cho các ngươi không quen biết Vũ Văn Thành Đô, nhưng các ngươi đã trộm đồ, đó là chuyện không thể thay đổi."

Thượng Khuê Thái mắt lộ sát khí nói: "Rốt cuộc là kẻ nào đứng sau lưng chỉ đạo các ngươi?"

Khấu Trọng cười xòa nói: "Có gì thì từ từ nói nào, làm gì có ai chỉ đạo chúng tôi chứ?

"Bởi song phương đều thấp giọng đàm thọai nên những tân khách khác đều tưởng bọn họ là bằng hữu đang hàn huyên, nào ai có biết tình thế đã đến mức kiếm bạt cung trương, hung hiểm thập phần, kết cục mạng vọng có thể đến bất cứ lúc nào. Đơn Uyển Tinh như muốn ăn tươi nuốt sống hai gã, nhạt giọng nói:"Nếu không có người chỉ điểm, các ngươi làm sao biết cuốn sổ đó?"

Thượng Minh tiếp lời: "Nói nhiều với lọai người vô sỉ này làm gì cho phí thời gian, mau bắt chúng về!

"Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lập tức loé lên một tia hy vọng, đoán được bọn họ ngại kinh động đến chủ nhân, không dám công nhiên động thủ làm phá hại không khí buổi tiệc này. Khấu Trọng nheo mắt cười cười nói: Nếu các người ra tay, bản cao thủ lập tức sẽ kêu lớn lên, vì vậy trươc khi động thủ phải suy nghĩ cho kỹ."

Lời còn chưa dứt, Đơn Uyển Tinh và Thượng Minh đã cùng lúc xuất thủ.

Ngọc thủ của Đơn Uyển Tinh ẩn ẩn hiện hiện trong ống ta áo, tấn tốc chộp vào eo hông của Từ Tử Lăng, kình khí rít lên "phụt" một tiếng.

Thượng Minh cũng xoè rộng ngũ chỉ, chộp thẳng vào đầu vai Khấu Trọng.

Hai người đồng tâm nhất ý, muốn chế ngự Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trươc khi hai ngã kịp lên tiếng kêu cứu.

Động tác của Đơn Uyển Tinh và Thượng Minh lăng lệ vô song, nhưng hai vai không hề động đậy, cùng lúc đó Thượng Bằng và Thượng Khuê Thái bước lên ngăn cản tầm nhìn của những người khác, nên tuy rằng trong sảnh có không ít võ lâm hảo thủ, nhưng không ai phát giác ra điều gì dị dạng.

Khẩu Trọng và Từ Từ Lăng biết đây là giây phút sinh tử quan đầu, nếu như để người của Đông Minh Phái phát giác cuốn sổ trong người, e rằng có nhảy xuống Hòang Hà cũng không thể rửa sạch được nỗi oan này.

Trong sát na ngắn ngủi, hai gã tiến nhập vào cảnh giới tinh thần tĩnh lặng như nươc giếng không một gợn sóng.

Tất cả động tác trở nên chậm chạp, thời gian như ngưng đọng lại.

Từ Tử Lăng nắm rõ hết mọi biến hóa cũng như tốc độ xuất thủ, góc độ và lực đạo của Đơn Uyển Tinh, càng biết rõ hơn nếu như muốn tỷ đấu tốc độ với nàng, gã chắc chắn sẽ thất bại chứ chẳng nghi.

Cách duy nhất của gã hiện giờ chính là lợi dụng sự chủ quan khinh địch của đối phương.

Ý nghĩ này lướt qua trong đầu gã như điện quang hỏa thạch, cũng trong thời gian ngắn ngủi ấy, y đã nghĩ ra đối sách.

Khi chưa chạm đến người, chân khí đã từ ngón tay Đơn Uyển Tinh dồn vào cơ thể gã, công kích các huyệt đạo ở eo hông.

Chân khí đi theo các huyệt mạch dồn vào đại huyệt nơi cột sống.

Từ Từ Lăng vận tập nội lực, dĩ ý ngự khí, đón thẳng luồng chân khí đang xâm nhập huyệt mạch.

Tiếp đó gã thóp bụng lại, không để đối phương chọc ngón tay vào.

Đơn Uyển Tinh đang thầm mừng đắc thủ, chợt cảm thấy chỗ đầu ngón tay tiếp xúc không những mềm nhũn mà đối phương còn phát ra một cỗ kình lực khiến ngón tay của nàng truợt đi.

Đang cả kinh thất sắc thì Từ Tử Lăng đã vươn tay lướt qua gương mặt trắng như trứng gà bóc của nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!