Chương 35: Bên giếng ngộ đạo

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ngồi trên lầu hai một quán rượu giữa phố xá đông đúc của Đông Bình quận cách bờ hồ chừng hơn chục dặm, hai gã gọi đầy một bàn rượu thịt ra ăn uống thỏa sức.

Lúc rời thuyền, Lý Thế Dân đã tặng hai gã một món tiền kha khá, Khấu Trọng đương nhiên là không khách khí với "vị bằng hữu

"này, nên giờ đây đã biến thành một vị công tử tiêu tiền hết sức hào phóng. Từ Tử Lăng đặt tay lên hồ rượu khuyên giải:"Đừng uống nữa, ta thấy ngươi sắp say rồi đó!

". Khấu Trọng đẩy tay gã ra, tự rót cho mình rồi nói:"Cứ để ta say mẹ nó một lần đi! Đảm bảo sau này sẽ không bao giờ uống rượu nữa

". Từ Tử Lăng tức giận gắt:"Không phải ngươi nói đã nhìn thông rồi hay sao?

Bây giờ cớ gì lại mượn rượu giải sầu thế này? Như vậy còn gì là anh hùng hảo hán nữa chứ?

". Khấu Trọng nheo nheo mắt nhìn gã, bật cười nói:"Đây gọi là mượn rượu để chúc mừng, chúc mừng Trọng thiếu gia ta lần đầu tiên biết yêu đã yêu phải một ông phật đầu to. Hà! Hôm nay ta sẽ say một trận thấy con bà nó luôn! Sau này nhất dịnh sẽ khiến cho nàng phải hối hận vì đã không gả cho ta.

Sài tiểu tử là cái thá gì mà dám coi thường ta chứ! Nào! Cạn ly!

". Từ Tử Lăng cũng hết cách, thấy các khách nhân khác đều tò mò nhìn, đành phải nhấc chén lên, ngậm miệng không nói lời nào. Khấu Trọng lúc này đã say mèm, gục mặt xuống bàn lẩm bẩm một mình:"Đủ rồi, bây giờ ta muốn đến cái thanh lâu bên cạnh kia, tìm một nữ nhân đẹp hơn nàng gấp trăm, gấp nghìn lần, xem coi có phải không có nàng ta thì ta không sống được hay không?

". Từ Tử Lăng thừa cơ trả tiền, kéo gã đứng dậy, thuận miệng nói:"Đi! Chúng ta đi thanh lâu!

". Khấu Trọng tỉnh lại đôi phần, làu bàu nói:"Không được gạt ta, cả đời này chỉ có hai huynh đệ, ngươi nhất định phải dẫn ta đi kỹ viện, còn phải giúp ta chọn một cô nương khả ái nhất nữa

". Lúc này chính là lúc đèn hoa mới lên, con phố vốn ồn ào náo nhiệt trở nên tĩnh lặng như quỷ vực, gió nhẹ thổi hiu hắt, thi thoảng có một hai bóng người chạy vọt qua đường, cảnh tượng tiêu điều khôn tả. Từ Tử Lăng cười khổ nói:"Xem ra ngươi vẫn còn tỉnh táo lắm

". Khấu Trọng biến sắc nói:"Thì ra ngươi không định dẫn ta đi kỹ viện, thế còn gọi gì là huynh đệ nữa?

". Từ Tử Lăng cãi lại:"Ta đã nói qua sao?

". Khấu Trọng dằn mạnh ra khỏi Từ Tử Lăng, lảo đảo chạy qua đường, quỳp hục xuống, móc họng nôn thốc nôn tháo. Từ Tử Lăng bổ người lao tới, một tay đỡ lấy vai gã, một tay vuốt lưng, trong lòng buồn bã chỉ muốn khóc. Trước giờ gã chưa từng thấy Khấu Trọng buồn như vậy. Khấu Trọng nôn hết mật xanh mật vàng, cúi đầu thở hổn hển nói:"Tiểu Lăng! Ta đau khổ lắm!

". Từ Tử Lăng thở dài nói:"Đại nghiệp ái tình của ngươi còn chưa bắt đầu đã khổ thế này rồi, giả như Lý Tú Ninh đã thệ hải minh sơn với ngươi rồi lại di tình đổi ý, lẽ nào ngươi phải đi tự tận?

". Khấu Trọng lắc đầu nói:"Ngươi không hiểu được đâu, tối qua lúc ngươi và Lý tiểu tử nghiên cứu cuốn sổ đó, ta với nàng nói chuyện rất hợp ý, nàng còn tỏ vẻ rất quan tâm tới ta nữa

". Gã quay người lại nói tiếp:"Bây giờ nhớ lại mới biết thì ra nàng chỉ muốn hỏi xuất thân lai lịch của chúng ta cho Lý tiểu tử mà thôi, từ đầu đến cuối nàng không hề quan tâm đến Khấu Trọng này chút nào

". Từ Tử Lăng chán nản nói:"Sớm đã biết những người trong cao môn đại tộc như nàng sẽ không để ý tới hai tên tiểu tử vô danh như chúng ta mà.

Lần này cóp hải ngươi tự tìm lấy phiền não không?

". Khấu Trọng hiển nhiên đã tỉnh rượu, mắt hổ sáng rực lên, trầm giọng nói:"Hảo huynh đệ yên tâm! Qua lần này, Khấu Trọng ta quyết sẽ không dễ dàng động tình với nữ nhân nữa

". Từ Tử Lăng mỉm cười hỏi:"Còn muốn đi kỹ viện nữa không?

". Khấu Trọng chán nản lắc đầu, để Từ Tử Lăng đỡ đứng dậy rồi nói:"Tìm khách điếm ngủ qua đêm đã, sáng mai lập tức khởi trình đi Vinh Dương, sau khi tìm được Tố Tố tỷ, chúng ta sẽ... hà!

". Từ Tử Lăng đỡ gã đi chầm chậm trên đường, ngạc nhiên hỏi:"Có gì buồn cười sao?

". Khấu Trọng vỗ vai gã, cười hà hà nói:"Thực ra thì lão thiên gia đối với chúng ta cũng không bạc, ít nhất chúng ta cũng có thể đặt chân vào cảnh giới thượng thừa của võ học, luyện thành đệ nhất trùng cảnh giới của Cửu Huyền Đại Pháp, trong bọc lại có đầy ngân lượng... hà hà còn nữa, ít nhất chúng ta cũng biết được Dương Công Bảo Khố ở Dược Mã Kiều nào đó ở kinh đô... hà hà... quan trọng nhất là đã lấy được cuốn sổ có thể hại được tên Vũ Văn Hóa Cốt khốn kiếp đó... vậy mà ta lại đi chán nản buồn bã vì một nữ nhân, thật đúng là vô dụng

". Từ Tử Lăng vui mừng nói:"Đây mới là hảo huynh đệ của ta, nhưng ngươi còn muốn làm hoàng đế không vậy?

". Khấu Trọng trầm mặc hồi lâu, bước chậm lại rồi dừng hẳn, nghiêm túc nói:"Chúng ta từ lúc hiểu chuyện đền nay lúc nào cũng phải nhìn sắc diện của người khác mà hành sự, như vậy thật chẳng còn gì là lạc thú nữa, có muốn làm hoàng đế hay không giờ ta cũng không dám nói, nhưng tóm lại ta quyết không muốn khuất phục ở dưới kẻ khác nữa, chúng ta có gì kém cỏi đâu chứ?

". Từ Tử Lăng đồng ý nói:"Chúng ta đích thực không thua kém bất kỳ ai

". Khấu Trọng cười ha hả nói:"Chúng ta sẽ tạo dựng sự nghiệp kinh thiên động địa để mẹ ở trên trời cao cũng được an ủi đôi phần, sau này sẽ không có kẻ nào dám coi thường chúng ta nữa

". Từ Tử Lăng nghe mà hào khí xung thiên, cất cao giọng hát vang một khúc nhạc đang lưu hành:"Bản vi quý công tử, bình sinh thực ái tài

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!