Khi hai gã chạy đến một tường chắn ngang, từ đây nhìn ra ngoài, chính là đại môn của toà kỹ viện Thuý Bích Lâu mà lão gia của gã công tử ăn chơi Hương Ngọc Sơn kia mở, bên trong đình đài lầu các trùng trùng, quy mô đích thực hơn hẳn so với Ỷ Hồng Viện.
Sắc trời tối dần theo vầng thái dương đang khuất lẩn sau rặng núi phía Tây, Thuý Bích Lâu đèn đuốc sáng rực, nhưng trong mắt hai gã, nơi này chỉ có một cảm giác đẹp mà thê lương. Điều này phản ánh tâm trạng bất an của hai gã lúc này.
Hai gã ngồi dựa lưng vào tường thở dốc, ngây người ra một hồi lâu. Chợt Khấu Trọng nghiến răng nói: "Mụ bà nương đó thật độc ác, không ngờ lại muốn lấy mạng chúng ta... hừ, chúng ta dù sao cũng có thể coi là ân nhân của mụ ta chứ!. Từ Tử Lăng nói:Có lẽ nàng ta không muốn chúng ta rơi vào tay cha hờ, lần này phải làm sao đây? Chúng ta đã hứa với tên tiểu tử Lý Thế Dân là sẽ đợi Đông Minh Phu Nhân đến, nhưng bây giờ thủ hạ của cha hờ đã bám theo chúng ta rồi, lúc này không chạy thì còn đợi bao giờ nữa?. Khấu Trọng nói:Tính mạng nhỏ này quan trọng hơn, Lý tiểu tử kia không trách chúng ta được đâu. Bây giờ chúng ta lập tức xuất thành, chạy được bao xa thì chạy, sau đó đến Huỳnh Dương tìm Tố Tố tỷ, dù sao thì tiểu thơ của tỷ ấy cũng bị người ta bắt cóc rồi.
Ta với ngươi sẽ dẫn tỷ ấy về phương Nam, an tâm mà làm chuyện buôn bán muối của Song Long Bang chúng ta
". Từ Tử Lăng cười khổ nói:"Chúng ta cứ như vậy mà xuất thành, nếu không bị người của xú bà nương nhìn thấy thì cũng tự động đem cái thân dê này hiến vào miệng cọp của cha hờ. Thượng thượng sách chính là phải tìm một nơi nào đó để ẩn nấp đã, đến nửa đêm mới tìm cách leo thành mà đào tẩu.
Với thân thủ hiện nay của chúng ta, nếu như có dây thừng và móc, chắc chắn sẽ làm được
". Khấu Trọng tán thưởng nói:"Cáng ngày ta càng thấy tên tiểu tử ngươi có đầu óc! Nào! Chúng ta trong túi đang có ngân lượng, nhân lúc trời còn chưa tối mau đi tìm một tiệm thợ rèn nào để mua móc đi, còn dây thừng thì đến lúc đó ăn trộm một sợi cũng không phải chuyện khó khăn gì
". Hai gã sau khi đã có chủ định, tinh thần phấn chấn, lén lén lút lút đi ra phố, đi được một đoạn dài mới phát hiện ngoại trừ các tửu quán kỹ viện, tất cả các hàng quán đều đã đóng cửa. Khấu Trọng tâm cơ máy động nói:"Chi bằng chúng ta tìm Hương Ngọc Sơn giúp đỡ, tên tiểu tử này xem ra cũng là hạng có nghĩa khí, hiện giờ bằng hữu gặp nạn, hắn tự nhiên sẽ nghĩa bất dung từ thôi
". Từ Tử Lăng hoài nghi hỏi:"Hắn ta là loại người này sao?
". Khấu Trọng vỗ vỗ vào vai, kéo gã đi về phía Thuý Bích Lâu, khổ não nói:"Đây gọi là cùng đường mạt lộ đó, giờ chúng ta đành phải mặc xác hắn là thần thánh phương nào. Thảm nhất là chúng ta là khâm phạm của triều đình, báo quan chẳng khác nào tự sát, hơn nữa ai biết được trong đám quan lại đó không có người của xú bà nương hay cha hờ chứ?
Bây giờ chúng ta không thể tin vào bất cứ ai được nữa
". Từ Tử Lăng chán nản nói:"Bị xú bà nương đó nói mấy câu, ta thật sự không muốn đi thanh lâu nữa, rốt cuộc thì có cách nào khác để xuất thành không nhỉ?. Khấu Trọng nói:Còn một cách khác chính là đào địa đạo ra ngoài, cách này thì xin thứ cho lão tử không bồi tiếp ngươi được. Ngươi đừng có dễ bị người khác ảnh hưởng thế được không? Chớ quên rằng ở Dương Châu của chúng ta, tất cả các cô nương đó đều vì kiếm tiền nên mới tự nguyện bán thân đó.
Ngươi biết cái gì gọi là làm quan không bằng bán thân làm nô tài của hoàng đế chưa? Làm kỹ nữ ít nhất cũng không dễ dàng bị người ta chém đầu!
Ha...! Đến rồi!".
Hai gã đi qua con đường xe ngựa tấp nập, dưới ánh đèn sáng rực, người đi kẻ lại, thật nhiệt náo vô cùng. Nhưng hai gã đã từng chính mắt mục kích thảm trạng của chiến tranh, nên trong lòng không khỏi cảm thấy bồi hồi, cảm thấy khung cảnh phồn hoa nhiệt náo trước mắt có thể biến đi bất cứ lúc nào.
Đi đến trước cổng, hai gã đợi một chiếc xe ngựa hoa lệ đi vào mới lách mình bước theo.
Sáu bảy gã đại hán canh cửa đứng thành hai hàng bước lên nghênh tiếp.
Bọn chúng thấy hai gã y phục hoa lệ, thần thái hơn người nên không dám sơ suất.
Một tên trong bọn cung kính nói: "Hoan nghênh hai vị công tử đại giá quang lâm, không biết
". Khấu Trọng rất biết tiêu tiền, tiện tay móc ra một xâu tiền đặt vào tay hắn, ra vẻ đại thiếu gia của nhà giàu có, vênh mặt lên nói:"Chúng ta là bằng hữu của quý công tử Hương Ngọc Sơn, Ngọc Sơn huynh đã đến chưa?
". Đám đại hán lại càng thêm kính nể hai gã, tên vừa lên tiếng vội vàng cúi người kính cẩn nói:"Tiểu nhân là Hà Tiêu, xin mời hai vị công tử đi theo tiểu nhân
". Khấu Trọng ưỡn ngực lên nói:"Dẫn đường đi!
". Hà Tiêu vội chắp tay thi lễ, đi trước dẫn đường. Hai gã đi theo gã đi qua một sân rộng có chừng hơn chục chiếc xe, đi vềp hía chủ lâu. Lúc bước lên bậc cấp của chủ lâu, một mụ tú bà diêm dúa liền bước ra đón hai gã. Hà Tiêu bước lên phía trước, ghé miệng vào tai mụ nói mấy câu, rồi cúi mình thi lễ thoái lui. Trung niên mỹ phụ nheo mắt cười cười bước đến giữa hai gã, quay người khoác tay hai gã, ỏn ẻn nói:"Thì ra là hảo bằng hữu của Hương thiếu gia, không biết hai vị quý tính đại danh là gì? Ồ! Chút nữa thì quên mất, cứ gọi tôi là Phượng nương được rồi!
". Khấu Trọng hưởng thụ diễm phúc từ đôi gò ngực đầy đặn của Phượng nương, vừa bước theo mụ vào trong lầu, vừa nói:"Ta tên Trương Thế, hắn tên Lý
Dân!
Hà! Phượng nương bà thật là đẹp! Thế này thì chết chúng ta mất thôi!
". Phượng nương cười rung rinh cả người:"Thì ra Trương công tử còn trẻ như vậy mà đã là bậc lão làng, xin chờ tuỳ tiện khen người ta như vậy nữa!
Bằng không nô gia lại cứ bám theo ngài cả đêm thì chớ có hối hận đấy!
". Nói đoạn đánh mắt liếc nhìn Từ Tử Lăng nói:"Lý công tử xem ra thực thà hơn ngài nhiều!
". Khấu Trọng lúc này đã quên hết cả xú bà nương lẫn cha hờ là ai, miệng cười toe toét nói:"Tên tiểu tử này chỉ giả bộ vậy thôi, Phượng nương không tin thì có thể thử mà xem
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!