Chương 3: Rời khỏi dương châu

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trần truồng như nhộng, giặt sạch sẽ y phục rồi treo lên một cành cây cạnh bờ suối, để ánh mặt trời buổi chiều sưởi khô. Còn Trường Sinh Quyết thì được đặt trên một tảng đá.

Sau đó hai gã hú vang, trầm mình vào dòng nước, rửa sạch hết những đất bẩn dính vào người khi ở dưới cống ngầm.

Hai gã còn tâm tính thiếu niên, vừa vong mạng trốn đến khu rừng cách Dương Châu thành được bảy tám dặm đã mệt tới mức không thể đi được nữa, lại ngỡ rằng đã rời khỏi hiểm địa, tâm tình lập tức chuyển từ sợ hãi, lo lắng sang vui vẻ như trước.

Cả hai đang đùa giỡn dưới nước thì chợt nghe trên bờ có người hừ nhẹ.

Hai gã thoáng kinh hãi, đưa mắt nhìn về phía vừa phát ra thanh âm.

Chỉ thấy một bạch y nữ tử đầu đội mũ tre đang đứng trên bờ, đôi mắt đẹp tuyệt trần nhìn xuyên qua lớp sa mỏng, lạnh lùng dò xét hai thanh niên đang trần như nhộng mà không chút úy kỵ.

Hai tên tiểu tử kêu lên một tiếng, rùn thấp người, đưa tay che phần thân dưới.

Từ Tử Lăng lên tiếng quở rằng:

– Phi lễ chớ nhìn, xin đại tỷ nâng cao quý mục, tha cho chúng tôi đi!

Khấu Trọng cũng mồm năm miệng mười nói:

– Nhìn một cái thu một văn tiền, cô nương vừa rồi ít nhất cũng đã nhìn hơn một trăm cái, số lẻ ta không tính, chỉ cần lưu lại một trăm đồng tiền là có thể đi!

Bạch y nữ nhếch mép cười lạnh lùng, nhẹ nhàng thốt:

– Tiểu quỷ muốn ăn đòn?

Nói đoạn đưa cánh tay trắng nõn nà lên, khẽ búng ra hai chỉ.

"Bụp bụp".

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng lúc kêu thảm, ngã nhào xuống nước, một hồi lâu sau mới bò lên được, nếm đủ khổ đầu.

Bạch y nữ nhạt giọng nói:

– Bản cô nương hỏi các ngươi một câu, thì phải thành thật trả lời một câu, bằng không thì hai tên tiểu tử các ngươi đừng trách ta ra tay độc ác.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lúc này đã lùi đến một chỗ sát bờ suối, song lại không dám để người trần như nhộng bò lên bờ, tiến thoái lưỡng nan, trông tội nghiệp hết sức.

Khấu Trọng rất biết thuận gió đẩy thuyền, cười nịnh nói:

– Tiểu sinh tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận. Tiểu thư xin cứ thoải mái mà hỏi, không phải sợ gì hết!

Bạch y nữ thấy hắn ăn nói xằng bậy, hừ lạnh một tiếng:

– Hỏi xem tên tiểu tử ngươi có bao nhiêu đảm lượng.

Từ Tử Lăng kinh hãi, vội nói:

– Người huynh đệ này của tôi không biết nói chuyện, đại tiểu thư muốn hỏi gì xin cứ tuỳ tiện.

Khuôn mặt Bạch y nữ không chút biểu tình, tịnh như nước hồ thu:

– Các ngươi có phải sống ở gần đây?

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, sau đó một gã gật đầu, một gã lắc đầu.

Chỉ phong lại đến, hai người bị đánh trúng huyệt đạo, đầu gối mềm nhũn, ngã cắm đầu xuống nước, một hồi lâu sau mới bò dậy được, dáng vẻ thảm hại vô cùng.

Bạch y nữ nói như không có chuyện gì xảy ra:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!