Khi ra đến thành môn, mới phát hiện cửa thành chẳng những đã đóng mà dưới chân thành còn có một đám người đang tụ tập, ngoài đám binh sĩ canh cửa thành ra còn có cả một số đại hán không rõ lai lịch nữa.
Hai gã có tật giật mình, lách mình nấp vào một ngõ nhỏ không xa cổng thành, ngồi phệt xuống.
Khấu Trọng đem bao tiền vừa cướp được ra, mượn ánh lửa thấp thoáng bên cổng thành, điểm toán thu hoạch.
Từ Tử Lăng thì rút cây trường đao ra, đưa lên vuốt ve.
Khấu Trọng đếm đi đếm lại hai ba lượt, vui mừng nói: "Chuyến này phát tài lớn rồi, tổng cộng có tới hai mươi lạng bạch ngân, không những đủ lộ phí cho chúng ta tới Lạc Dương, mà còn có thể ăn uống thoải mái, vào kỹ viện con bà nó chơi hai ba ngày cũng không vấn đề gì
". Từ Tử Lăng gác đao lên đùi, không tin tưởng nhìn lại một lượt rồi mới mừng rỡ nói:"Vậy thì không cần đi trộm muối rồi bán muối làm gì nữa cho cực thân
". Khấu Trọng bực mình mắng:"Ngươi thật đúng là đồ không có chí khí, mới chỉ hai chục lượng bạc đã thoả mãn đến vậy rồi. Chúng ta sẽ trộm muối đúng theo kế hoạch đã định, hôm nay tạm thời ở lại đây một đêm, sáng mai khi cửa thành vừa mở, chúng ta lập tức ra thành!
Ôi chà, hy vọng là lão Lưu không bị ai phát hiện quá sớm!
". Từ Tử Lăng cười khổ não nói:"Ước gì chúng ta biết khinh công, vậy thì có thể vượt tường thành mà đi rồi!
". Chợt hai gã cùng biến sắc mặt, tiếng vó ngựa gấp rút từ phía xa truyền lại, khiến hai gã sợ đến tóc gáy dựng ngược cả lên, một đội nhân mã chừng hơn trăm người phóng vụt qua, hướng về phía thành môn. Giây lát sau đã nghe thấy tiếng có người hô vang:"Hải Sa dương uy!
". Một giọng khác liền đáp:"Đông Minh hữu nạn!
". Hai gã tò mò thò đâu ra ngoài quan sát, chỉ thấy thành môn đã mở một cửa nhỏ bên hông, bọn người Hải Sa Bang đều theo cửa đó mà thúc ngựa ra khỏi thành. Hai gã đưa mắt nhìn nhau, rồi tiếp tục quan sát. Chưa đầy nửa khắc sau lại có thêm mấy đợt người nữa ra thành, đều là dùng một mật khẩu như vậy, trong đó có cả một số bang chúng chỉ đi bộ mà thôi. Từ Tử Lăng nói:"Đêm nay đại khái là Hải Sa Bang sẽ tấn công chiếc thuyền lớn của Đông Minh Phái, chúng ta có nên đi thông báo cho họ một tiếng không?
Ta dám khẳng định là bọn Hải Sa Bang này chẳng có lấy nửa tên người tốt đâu!
". Khấu Trọng hai mắt sáng rực lên, thấp giọng nói:"Ngươi muốn đi Lưu Cầu à?
Hì hì, chỉ cần lấy được ả tỳ nữ kia thì cũng coi như là phúc phận không nhỏ rồi, đi thôi!
". Từ Tử Lăng đứng lên theo gã, e ngại nói:"Cẩn thận, không chừng có người nhận ra chúng ta đấy!
". Khấu Trọng vỗ ngực nói:"Không nhập hổ huyệt, làm sao bắt được cái gì tử ấy nhỉ? À, ta nhớ rồi, là nữ nhi tử (đàn bà) của lão hổ, chính là con hổ cái. Vì đám hổ cái xinh đẹp của Đông Minh Phái kia, chúng ta phải liều một phen mới được!
Ngươi xem kìa!
Thành môn vẫn chưa đóng lại, chúng ta lại có đao, bị nhận ra thì đánh thẳng ra ngoài cũng được mà, chỉ cần đến được bờ biển, nhảy ùm xuống nước, dựa vào Cửu Huyền Bế Khí đại pháp của chúng ta ai có thể bắt nổi chứ? Đi nào, quỷ nhát gan!
". Nói đoạn liền sải bước tiến về phía trước. Từ Tử Lăng hết cách, bèn miễn cưỡng đi theo sau gã. Vừa mới ra đến đại lộ xuất thành, phía sau lại vang lên tiếng vó ngựa, bốn kỵ sĩ đang phóng đến như bay. Khấu Trọng thấy bên cạnh thành môn không còn mấy gã đại hán mặc thường phục nữa, mà chỉ còn hơn mười tên lính canh cửa thành, đang nhìn chằm chằm vào hai gã. Lúc này có muốn quay đầu bỏ chạy cũng không kịp nữa, đành chuyển mình hướng về phía bốn kỵ sĩ kia hô lớn:"Nhị gia đã xuất thành chưa?
". Bốn kỵ sĩ kia lướt qua người hai gã, một tên trong bọn ứng đáp:"Đại gia và nhị gia đang ở phía sau!
"Nói đoạn lại lao đi như một cơn lốc. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng vội gia tăng cước bộ, đến gần mấy tên sĩ tốt kia thì hô vang:"Hải Sa dương uy!
". Tên đầu mục binh sĩ bật cười nói:"Hai tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như các ngươi mà cũng học đòi đi đánh nhau à, có phải là sợ sống lâu quá hay không?
". Đám binh sĩ liền cười phá lên. Một tên khác nói:"Các ngươi là ai? Tại sao ta chưa từng gặp các ngươi?
". Khấu Trọng vỗ vỗ vào thanh trường đao bên hông, làm ra vẻ thô lỗ hào sảng nói:"Nhị gia là A Công của chúng tôi, Tạ Phong chính là can gia của chúng tôi, vừa mới được thu nhận tháng trước
". Đám binh sĩ thấy bọn gã nói năng có lề có lối, nên cũng không cản trở nữa mà tránh ra cho hai gã xuất thành. Hai tên tiểu tử mừng rỡ như phát cuồng, vội vàng chạy ra khỏi thành. Nhưng vừa ra khỏi thành môn, lập tức thầm kêu khổ. Thì ra bên ngoài thành đã tụ tập mấy đại độ nhân mã, ít nhất cũng phải có tới cả ngàn người. Bởi họ không hề đốt đèn đuốc, người nào người nấy im lặng như tượng đá, khiến cho hai gã ra khỏi thành mới phát giác, lúc này thì có muốn thoát thân cũng đã quá muộn rồi".
Có người quát hỏi: "Hải Sa dương uy!
". Hai gã vội đồng thanh đáp:"Đông Minh hữu nạn!
". Một gã đại hán bước lên thấp giọng hỏi:"Phân đà nào?
". Khấu Trọng liều mạng đáp:"Phân đà Dư Hàng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!