Chương 15: Phát tài đại kế

Đi về hướng Đông Nam được hơn hai mươi ngày, đôi huynh đệ đồng cam cộng khổ Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đến được Dư Hàng, một quận lớn bên sát bờ biển.

Sau khi ăn lưng lửng bụng, Khấu Trọng mới nói:

- Bây giờ chúng ta đã trở thành người nổi danh rồi, ai ai cũng muốn cướp đoạt bảo khố của chúng ta, nếu như chưa luyện thành võ công tuyệt thế mà đã đi hành tẩu giang hồ, chỉ sợ kết cục sẽ không lấy làm tốt đẹp gì đâu.

Nhưng nếu như tìm một nơi nào đó lẩn trốn làm con rùa rút đầu thì chẳng những phụ tấm lòng kỳ vọng của mẹ, lại càng không thể giết chết tên Vũ Văn Hóa Cốt kia báo thù cho mẹ, ngươi thấy chúng ta nên làm gì bây giờ?

Từ Tử Lăng thở dài than:

- Ta rất muốn gặp lại Lý đại ca và Tố Tố tỷ tỷ, nhưng Cao Bưu ở gần Dương Châu như vậy, mà cái lão ngốc Đỗ Phục Uy kia thì nhất định sẽ đến Dương Châu tầm bảo, nếu đến Cao Bưu sẽ rất dễ gặp phải hắn đó!

Sau đó gã lại thở dài nói tiếp:

- Hiện giờ chúng ta chẳng còn nhiều ngân lượng nữa, ta lại chán ngán không muốn đi ăn cắp tiền của người khác nữa. Ngay cả cuộc sống còn chưa ổn định, ngươi bảo ta nên làm gì bây giờ?

Hai mắt Khấu Trọng chợt sáng lên:

- Lý đại ca tưởng rằng chúng ta đã chết lâu rồi, làm sao còn đợi chúng ta ở Cao Bưu nữa. Ngươi nói rất đúng, hiện giờ cần phải kiếm ít tiền đã, bằng không làm sao đến Lạc Dương đi tìm Hòa Thị Bích được.

Từ Tử Lăng hớn hở hỏi:

- Ngươi có kế hoạch gì rồi?

Khấu Trọng vỗ ngực nói:

- Tất cả kế hoạch phát tài, đều là mua vào giá thấp, bán ra giá cao. Nơi này là vùng làm muối, chỉ cần chúng ta mua một xe muối, con bà nó... sau đó chở đến nơi thiếu muối nhất trong lục địa, là có thể đổi muối thành hoàng kim rồi.

Lúc đó, có thể tìm một chỗ an thân để luyện Huyết Chiến Thập Thức của Lý đại ca, cũng không cần phải dùng cái cành cây buồn cười đó nữa.

Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói:

- Ngươi biết chỗ nào thiếu muối nhất sao?

Khấu Trọng đưa mắt liếc nhìn về phía một chiếc bàn phía tả, thấp giọng nói:

- Ngươi xem con bé kia có đẹp không kìa!

Từ Tử Lăng đang lo âu phiền muộn, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn, chỉ thúc giục:

- Mau nói đi!

Khấu Trọng mỉm cười, đắc ý chỉ tay vào đầu mình nói:

- Trên đời này, thứ nên dùng nhiều nhất chính là cái đầu của ngươi, hiện giờ lão Đỗ đã chặn đứng giao thông thuỷ lộ ở Đại giang, trừ phi là có uy thế như Tống gia, bằng không còn ai có đủ bản lĩnh chở muối đến Lịch Dương và các huyện thành ở phía Tây nữa?

Vì vậy, nếu chúng ta đem một xe muối đến đó, muốn đổi một bát muối lấy một bát bạc cũng được nữa là! Đến đây nào! Muốn phát tài thì đến đây nào!

Sau khi thanh toán, hai gã rời khỏi tửu lầu, hỏi đường đến nơi bán muối, rồi lập tức lên đường.

Từ Tử Lăng vẫn lo lắng nói:

- Tiền mua muối thì chúng ta còn có chứ lấy tiền đâu ra mà mua xe lừa bây giờ?

Khấu Trọng bật cười ha hả nói:

- Ngươi hình như không biết trên đời này còn có một thứ công cụ vận chuyển gọi là xe đẩy tay thì phải?

Hai gã đi được nửa thời thần thì đến được một bến cảng ngoài thành, chỉ thấy biển cả mênh mông, trải dài như vô hạn trước mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!