Chương 13: Nghi kỵ lẫn nhau

Hai gã đích thực bị Đỗ Phục Uy ép chạy hơn trăm dặm đường, khi trời sang thì đã đến được Tây An quận.

Quận này cũng là một trong những thành lớn bên dòng Trường Giang, bởi chưa gặp phải chiến hoả phong ba, nên cư dân đông đúc hơn những nơi khác rất nhiều, thêm vào đó là số nạn dân từ khắp nơi đổ về đây lánh nạn, nên không khí nhiệt náo vô cùng.

Đỗ Phục Uy hai tay chắp sau lưng, mặt không lộ chút biểu tình đi phía trước, không biết y cảm thấy ngại ngùng hay vinh dự về bộ mặt như ôn thần khiến người người đều phải tránh xa của mình.

Khấu Trọng đánh mắt cho Từ Tử Lăng, thị ý phải nhẫn nại, đoạn bước lên phía trước hỏi Đỗ Phục Uy:

- Cha! Người không phải về Lịch Dương làm đại vương sao? Nói không chừng có người lợi dụng lúc người vắng mặt sẽ làm phản đấy!

Đỗ Phục Uy cười nhạt nói:

- Hảo hài tử!

Tốt nhất con nên nói ít đi một chút, bằng không để người khác nghe thấy, cha của con lại phải sát nhân diệt khẩu mất!

Khấu Trọng le lưỡi ra, giả bộ kinh hãi lùi lại bên cạnh Từ Tử Lăng, nhún vai thấp giọng nói:

- Lý đại ca nói rất đúng, người cha này của chúng ta quả nhiên không phải kẻ có thể đoạt được thiên hạ, hơi động một chút là đòi sát nhân, thật không biết thu phục lòng người chút nào.

Đỗ Phục Uy quay đầu lại trợn mắt nhìn gã một cái, ánh mắt sắc bén lạnh lùng tràn ngập sát cơ khiến Khấu Trọng sợ hãi không dám nói thêm gì nữa.

Thân hình Đỗ Phục Uy vốn cao còn hơn hai gã tầm hai thốn, thêm vào đầu đội mũ cao, đi giữa đám đông thật chẳng khác gì hạc giữa bầy gà, khiến người trên đường đều để ý.

Ba người bước lên một tửu lầu lớn nhất trong thành, chỉ thấy người ngồi chật kín, muốn tìm một chiếc bàn trống e rằng còn khó hơn lên trời.

Đỗ Phục Uy kéo giật một gã tiểu nhị lại, lấy ra hai xâu tiền đặt vào tay hắn.

Tên tiểu nhị liền không biết từ đâu lấy ra một chiếc bàn xếp vào cạnh cửa sổ rồi cung cung kính kính thỉnh ba "phụ tử

"ngồi xuống. Sau khi trà, bánh được đưa lên, Đỗ Phục Uy nhấp một ngụm rồi dừng lại nhìn hai gã đang ăn uống ừng ực, nhạt giọng nói: - Kẻ nào nói ta không biết thu phục nhân tâm? Khấu Trọng thấp giọng nói: - Nếu cha biết thu phục nhân tâm vậy thì đâu cần phải sai người đi khắp nơi bắt phu, bắt người ta phải nhập ngũ, khiến ai ai nhìn thấy cũng phải sợ hãi? Đỗ Phục Uy không cho là vậy nói: - Tiểu tử ngươi thì biết gì chứ? Tục ngữ có câu:"Phát tài mới có thể lập phẩm", giờ đây cha chỉ là một kẻ cùng đinh, không cẩn thận ngay cả tính mạng và gia nghiệp cũng mất như chơi, lấy đâu ra tiền là thu phục nhân tâm chứ?

Khấu Trọng lắc đầu nói:

- Nếu cha biết thu phục nhân tâm, thì đã tỏ vẻ anh hùng hào kiệt trước mặt hai đứa con rồi, bịa đại ra mấy câu chuyện cứu thế tế dân cái con mẹ gì đó, để hai huynh đệ chúng con cam tâm tình nguyện mà đi theo cha, trợ giúp cha giành lấy thiên hạ, chứ đâu hơi một tí là doạ nạt cưỡng bức như bây giờ, như vậy tổn thương tình cảm cha con lắm.

Từ Tử Lăng cố nhịn cười nhưng không được, chút nữa thì phun cả bánh đang ăn trong miệng ra, nhưng thoạt nhìn thấy thần sắc Đỗ Phục Uy bất thiện, vội vàng che miệng cúi thấp đầu xuống.

Khấu Trọng chẳng chút để ý đến nhãn thần lạnh lùng hung hãn của Đỗ

Phục Uy, cười hì hì nói:

- Cha! Lão nhân gia người chớ vội động khí! Trung ngôn thường hay nghịch nhĩ mà. Tên hôn quân kia bị gọi là hôn quân chính bởi vì hắn không chịu nghe những lời trung ngôn nghịch nhỉ.

Nếu cha chỉ muốn làm một tên đầu lĩnh thổ phỉ thì đương nhiên không thành vấn đề, nhưng nếu muốn thống nhất thiên hạ, bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn thì vô luận thế nào cũng phải nghe người khác phê bình, đồng thời phải chiêu hiền đãi sĩ, tạo điều kiện để mọi người được nói lên ý của mình, như vậy người ta mới không nói cha là một hôn quân thứ hai sau Dương Quảng.

Đỗ Phục Uy nghe xong thì ngẩn người ra.

Trước đây y từ một tên thảo mãng bình thường, trở thành bá chủ hắc đạo một phương, sau rồi dẫn theo thuộc hạ đến đầu nhập dưới trường Vương Bạc ở Trường Bạch Sơn, về sau lại thoát ly Vương Bạc, tự lập làm tướng quân, tung hoành khắp vùng Giang Hoài, chưa từng biết bại là gì.

Giờ đây ngay cả Lịch Dương thành cũng nằm trong tay y, uy danh đã chấn động khắp thiên hạ. Trước giờ chưa từng có kẻ nào dám giáo huấn y như vậy, hơn nữa là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa mẹ.

Có điều sau khi y nghe xong lại cảm thấy vô cùng mới mẻ, đặc biệt là Khấu Trọng câu nào cũng gọi y bằng cha, nếu vì vậy mà tức giận với gã, quả thật là hơi mất phong độ, nhất thời cũng không biết phản bác lại thế nào.

Khấu Trọng còn chưa hết ý, vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói tiếp:

- Võ công của cha thật là lợi hạ, xem ra Vũ Văn Hóa Cập cũng không phải là đối thủ của cha. Trên giang hồ, cái gì mà Võ Tôn Tất Huyền, Tán Nhân Vũ

Đạo Kỳ, ngay cả ni cô của Từ Hàng Tịnh Trai e rằng cũng phải sợ cha nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!