Chương 45: Khen tặng lúc chia tay

Đề tài này quả thật khiến Lý Chân thấy hứng thú, hắn cười nói:

"Ngươi nói, ta nghe đây!"

Bùi Thiến Nhi thấy Lý Chân cảm thấy hứng thú, con mắt nàng hơi chuyển động,

"Trước tiên nói về chuyện lý thú khi mua áo quần đã! Sau đó một chút rồi hãy nói chuyện này."

Lý Chân suýt chút nữa ngã chổng vó xuống đất, tiểu nương tử này, quá tinh ranh a.

Bùi Thiến Nhi che miệng khanh khách cười không ngừng,

"Dọa sợ được Lý đại ca rồi, ta rất thích xem dáng vẻ lúc đại ca bị dọa nha."

"Được rồi! Thấy ngươi đáng thương, lần này trước tiên bỏ qua cho ngươi, có người đánh giá qua kiếm pháp của đại ca ta, nói một chiêu kiếm của hắn động sơn hà, đứng đầu thiên hạ, nhưng đại ca ta lại nói hắn giỏi lắm chỉ đứng thứ hai."

"Vậy hắn cho rằng ai là đệ nhất thiên hạ?"

Lý Chân tò mò hỏi, lấy sự tự phụ của Bùi Mân, dĩ nhiên thừa nhận có người so kiếm pháp với hắn còn cao hơn nữa, đây quả thật là việc rất hiếm thấy.

"Đương nhiên là sư phụ của ca ca kiếm pháp cao nhất rồi!"

Bùi Thiến Nhi thấy Lý Chân trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, lại cười nói:

"Ta là chọc ngươi chơi thôi, ca ca xác thực cho rằng có một người so kiếm thuật với hắn càng cao minh hơn, hơn nữa còn là một cô gái."

Công Tôn Đại Nương!

Lý Chân bật thốt lên.

Bùi Thiến Nhi kinh ngạc,

"Lý đại ca cũng biết nàng?"

Lý Chân gật gù, hắn đương nhiên biết, Đỗ Phủ cũng viết một bài thơ về nàng:

Công Tôn mỹ nữ thuở nào 

Uốn thân di động ào ào kiếm quang 

To gan khách cũng bàng hoàng 

Mây như lên xuống theo làn kiếm rung 

Rực như trời vỡ trước cung 

Vững như tiên đứng lưng rồng lượn mây 

Kiếm thu sấm sét dịu ngay 

Ánh quang còn toả lượn bay sông hồ 

Vẻ xưa … thoáng đấy … bây giờ 

Trời chiều còn đứa học trò truyền nhân 

Gái Bạch Đế , Lâm Dĩnh thôn 

Đường gươm tuyệt diệu, thần hồn hiên ngang 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!